Tôi rất thích những diễn thuyết về tái sinh và phục hồi trong hôm nay. Tôi tin rằng con người làm việc theo một chu kỳ tái sinh và ta sắp sang chu kỳ mới. Cuộc sống đang ngày càng bị số hóa. Và giáo dục cũng bị chi phối. Học chuyên ngành Sử, tôi đã vất vả tìm việc. Cuối cùng, tôi đã chọn ngành công nghiệp môi trường ở Kenya, miền đông châu Phi, thực hiện các dự án tái tạo năng lượng về khí sinh học ở nông thôn. Dự án này đã đưa tôi đến Bắc Kinh, Trung Quốc và cảnh tượng sau lưng tôi, một buối chiều nắng đẹp ở thủ đô của Trung Quốc. Tôi đã ngán ngẩm việc hít thở không khí bụi bặm, ô nhiễm, và tiếp tục cảnh báo bạn bè và gia đình ở quê nhà về tình trạng đó. Nhưng họ không tin tôi. Vì vậy, tôi quyết định nhìn lại lịch sử. Với bằng cử nhân lịch sử trong tay, sự kiện nào gây ấn tượng với tôi? Khói lớn ở Luân Đôn, năm 1952. 12000 người thiệt mạng trong 5 ngày. 12000 người. Thảm họa ô nhiễm không khí khủng khiếp nhất trong lịch sử. Nhưng hiếm ai biết được điều này. Nên tôi đã quyết định dựng một nhân vật viễn tưởng, một người thức dậy vào năm 1952, cầm một cái smartphone và bắt đầu tweet. Anh ấy tweet như thể đang sống trong sự kiện thời điểm đó. Nhưng đó là cách đây 60 năm. Tôi tag "#GreatSmog" và dùng ngôn ngữ teen để chúng có thể hiểu được. Tôi đã được các tổ chức truyền thông, các nhà môi trường chú ý đến, và mọi người bắt đầu theo dõi feed này, sống lại trong một sự kiện lịch sử. Đó là tác động thật sự của Great Smog, không ai biết lúc ấy, điều gì đã xảy ra. Cho đến khi các bệnh viện tràn ngập bệnh nhân chết vì cơn đau tim trên đường, hay chết khi đang ngủ ở nhà. Nhưng, họ không biết được có bao nhiêu người chết. Chỉ khi các nhà xác đã quá đầy họ mới nhận ra tác động thật sự của Great Smog. Tôi đã tạo 422 dòng tweet trong 5 ngày và thu hút hàng triệu người trên Twitter. Vì vậy, tôi nghĩ rằng: "Vấn đề ở đây là gì? Sao tôi làm thế? Lợi ích là gì?" Vâng, tôi làm điều đó bởi vì lịch sử vẫn nghẽn lại trong thời đen tối. Dạy lịch sử đã lỗi thời về nội dung và cách truyền đạt, trẻ con chán môn lịch sử. Nếu bạn muốn con ghét Ipad, hãy để sách giáo khoa trên đó. Với lịch sử cũng vậy. Chúng ta không thể sống với hình ảnh, ngày tháng và con số tĩnh. Trẻ con đâu thích chúng nữa! Chúng ta cần đưa lịch sử vào cuộc sống, cần giáo viên thật sự sử dụng sức mạnh công nghệ để kể chuyện. Đây là điều tôi cố gắng hàng ngày khi là một doanh nhân công nghệ. Đổi mới, sáng tạo quả rất khó khăn. Điều chúng ta thật sự cần là thúc đẩy trường học có tầm nhìn mới và phương thức mới để mở rộng và thúc đẩy hợp tác. Sau đây là một vài ví dụ về các nhà sáng tạo đã đưa công nghệ vào lịch sử để kể một câu chuyện cuộc sống. Một giáo viên tôi gặp cách đây vài tháng là Cornia, làm việc tại trường Steve Jobs - vâng, có trường này, ở Almere, Hà Lan- và cô ấy nói với tôi rằng, điều khiến cô thích thú khi đưa lịch sử và công nghệ vào lớp học là vì nó đưa nội dung bài học vào cuộc sống và gắn kết với học sinh. Nó sẽ làm lũ trẻ tò mò, thắp sáng sự tò mò trong chúng. và thôi thúc chúng khám phá nhiều hơn nữa và tìm hiểu nhiều hơn nữa về các sự kiện lịch sử. Cô ấy hoàn toàn đúng! Mỗi giáo viên sử tôi yêu quý và còn nhớ đều đã kể một câu chuyện đáng nhớ. Giờ, đã có công nghệ giúp họ thực hiện điều này, nên việc dạy sẽ rất dễ dàng. Ví dụ thứ hai là Minecraft. Cho những ai chưa biết, Minecraft là một trò chơi sandbox 3D ảo người dùng có thể tạo ra thế giới thần kỳ từ con số không. Minecraft rất hay vì nó thúc đẩy sự cộng tác giữa các công dân kỹ thuật số, Tôi muốn nói đến vấn đề đạo đức trên Internet và các vấn đề riêng tư. Nó cho phép người ta trò chuyện và trao đổi các sự kiện. Điều tuyệt vời về Minecraft là nó do một cậu học sinh tạo ra cho lớp Latin của mình. Cậu ta, trước khi có Minecraft, không thật sự gắn kết với nội dung bài học, cậu học không vào. Và cậu ta đã tạo ra nhà tắm Roman cho chính mình. Từ đó, cậu đã thực sự học tiếng Latin và hướng dẫn người khác sử dụng tiếng Latin. Ý tôi ở đây là, càng chăm tham gia, càng thêm hứng thú. Quả là đầy sáng tạo. Ví dụ thứ ba của tôi là một giáo viên mà tôi khâm phục và ngưỡng mộ, Enrique Legaspi, giáo viên môn xã hội ở Mỹ. Và những gì anh ta làm là chủ động sử dụng Twitter trong lớp học. Anh sử dụng công cụ để khiến học sinh cộng tác và thảo luận và sử dụng một sự kiện, một hashtag. Anh ấy đã nhận thấy học sinh tham gia nhiều hơn vào nghiên cứu lịch sử, và cả những em nhút nhát bắt đầu tham gia tranh luận. Mỗi học sinh đều tham gia học và có cảm giác là một phần của lớp học. Enrique là một trong số nhiều giáo viên đang làm điều này. Và tôi muốn rằng, là doanh nhân ngành công nghệ giáo dục, tôi sẽ đưa những câu chuyện vào cuộc sống, khiến lịch sử sống dậy và sống động, lý thú hơn, vui nhộn hơn với học sinh, để các em tham gia. Không may là, rất khó để làm điều này. Và thật sự, với sức mạnh của Internet, hàng triệu triệu người đang truy cập các trang web. Và chúng ta có thể cho phép sự hợp tác không chỉ giữa các sinh viên khác lớp mà còn đến từ quốc gia khác nhau. Một ví dụ có thể gần gũi với rất nhiều người ở đây hôm nay, đó là sự độc lập ở Congo. Vì sao chúng ta không để học sinh hợp tác trong các sự kiện lịch sử, cùng thảo luận trên một nền tảng web, Một cậu học sinh lớn lên trong thời đại Congo là thuộc địa của Bỉ thì sẽ thế nào? Và với cậu học sinh Bỉ lớn lên ở Bỉ thì sẽ ra sao? Sẽ thảo luận về thuộc địa của Bỉ. Sao không thể có những học sinh từ các quốc gia, lục địa khác nhau thảo luận và hợp tác với nhau? Để làm được điều này, cần sự can đảm, trí tưởng tượng và óc sáng tạo. Không may là, trường học của chúng ta không cho phép điều này, do đó cần đưa ra tầm nhìn mới cho trường học để thúc đẩy điều này. Các học sinh của chúng ta đều khá rành smartphone. Họ cần những kỹ năng của thế kỷ 21. Những kỹ năng của thế kỷ 21 xoay quanh kỹ năng tri nhận, đổi mới và ghi nhận. Và thật sự, để làm được điều này, chúng ta cần phải cho phép học sinh tiếp cận công nghệ. Và trường học cần thay đổi cách dạy học đối với các môn xã hội. Qua rồi thời kỳ Henry Ford cần những công nhân biết vâng lời, biết lắng nghe mà không biết đặt câu hỏi. Ngày nay, có người như Larry Page, muốn những người trả lời những câu hỏi chưa được trả lời, muốn những người sáng tạo. Quan trọng hơn là muốn có người đổi mới. Thật sự đó là cái mà chúng ta cần thúc đẩy trong lĩnh vực lịch sử. "Mạng xã hội là xấu, không nên sử dụng nó trong lớp học". Tôi mệt mỏi và chán ngấy khi phải nghe lập luận đó từ các nhà giáo dục hàng đầu. Hãy bắt đầu để học sinh sử dụng những công cụ này. Hãy để chúng tham gia vào lịch sử. Để chúng sử dụng công cụ đó là rất cần thiết cho tương lai. Chúng ta không cần sách giáo khoa nữa. Có thể google mọi thứ trong 2 giây và tìm ra câu trả lời. Sir Ken Robinson đã từng nói: "Không ai biết tương lai sẽ xảy đến điều gì nhưng mọi người đều quan tâm đến giáo dục". Và tôi nghĩ ông ta đúng. Lời đó nói lên sự thật, đối với tương lai các môn xã hội và đặc biệt là môn lịch sử. Một đứa trẻ không còn được sinh ra với giấy và bút nữa. Nó được sinh ra với công nghệ ngay trong tầm tay. Do đó, bài nói chuyện ngắn của tôi hôm nay là về mơ ước và cất bước, hầu tiến xa và thật sự thúc đẩy sự hợp tác này. Gắn cá nhân vào lịch sử, cho trẻ tham gia, để trẻ hứng thú với lịch sử, Đó là những điều tôi muốn cổ vũ và thúc đẩy hôm nay. Hành động trong thực tiễn, và tạo nên sự khác biệt. Chủ đề của hôm nay là tái sinh. Tôi nghĩ chúng ta nên có sự Phục hưng phương pháp dạy lịch sử trong lớp học trên khắp đất nước và khắp thế giới. Xin cám ơn. (Vỗ tay)