Xin chào. Tôi là Simone. Bạn biết khi người ta hay nói rằng nếu thấy lo lắng trên sân khấu, hãy tưởng tượng khán giả đang khỏa thân phải không? Như thể nó sẽ giúp bạn cảm thấy tốt hơn. Nhưng tôi cho rằng tưởng tượng tất cả các bạn khỏa thân vào năm 2018 là rất sai và kì lạ. Chúng ta đang nỗ lực vượt qua những thứ như thế, nên ta cần một phương pháp mới để đối mặt với nỗi lo khi đứng trên sân khấu. Và tôi đã nhận ra thứ mà mình rất thích là có thể nhìn bạn nhiều như bạn nhìn tôi -- chỉ "san bằng tỉ số". Vậy nên, nếu tôi có nhiều nhãn cầu hơn, chúng ta đều sẽ rất thoải mái, đúng không? Thế nên trong khi chuẩn bị cho bài nói này tôi đã tự làm cho mình một cái áo. (Tiếng lộp độp) (Tiếng cười) Đó là những con mắt đồ chơi. Nó ngốn của tôi 14 giờ và 227 mắt bóng để làm cái áo này. Và việc có thể nhìn các bạn nhiều như các bạn nhìn tôi, thật ra, chỉ là một nửa lí do để tôi làm ra nó. Một nửa còn lại là để làm việc này. (Tiếng lộp độp) (Tiếng cười) Tôi làm rất nhiều thứ thế này. Tôi nhìn thấy vấn đề và nghĩ một vài cách giải quyết cho nó. Ví dụ như đánh răng. Việc chúng ta phải làm, rất nhạt nhẽo, và không ai thật sự thích nó cả. Nếu như có khán giả nhí nào ở đây, các em sẽ gào lên: " Đúng rồi". Nếu bạn có một cái máy làm việc đó cho mình thì sao ? (Tiếng cười) Tôi gọi nó là ... Tôi gọi nó : "Nón bảo hiểm chải răng". (Tiếng cười) (Tiếng cánh tay robot) (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Vậy nên nón bảo hiểm chải răng không được nha sĩ nào khuyên dùng, và chắc chắn không thể cách mạng hóa giới nha khoa, nhưng nó thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn. Bởi tôi hoàn thành cái máy này ba năm trước và sau khi làm xong, tôi vào phòng khách, đặt máy quay, và ghi lại một đoạn phim bảy giây cảnh nó hoạt động. Cho đến lúc này, đó chính là chuẩn mực của cổ tích thời hiện đại về một cô gái đã đăng nó lên Internet, Internet biến cô thành tâm điểm, hàng nghìn người đàn ông vào phần bình luận để cầu hôn cô -- (Tiếng cười) Cô đã phớt lờ tất cả, lập ra một kênh Youtube và tiếp tục chế tạo robot. Kể từ ấy, tôi đã tìm ra thứ thích hợp cho bản thân trên Internet một nhà phát minh của những máy móc vô dụng, bởi ta đều biết, cách dễ nhất để đứng đầu trong lĩnh vực của bạn chính là chọn một lĩnh vực siêu nhỏ. (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Vậy nên, tôi tạo một kênh Youtube về máy móc của mình, và làm những việc như cắt tóc bằng máy bay không người lái -- (Tiếng ù) (Tiếng cười) (Tiếng máy bay rơi) (Tiếng cười) (Tiếng ù) (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Cho đến chiếc máy đánh thức vào buổi sáng -- (Tiếng máy báo thức) (Tiếng cười) (Tiếng video) Đau! Chiếc máy giúp tôi gọt rau củ. (Tiếng dao) Tôi không phải là một kĩ sư. Tôi không học kỹ thuật ở trường. Nhưng tôi là một sinh viên có tham vọng cực kì lớn. Khi học cấp hai và cấp ba, tôi luôn đạt điểm A, và là thủ khoa tốt nghiệp. Mặt khác, tôi đã rất chật vật với những biểu hiện lo âu. Đây là thư tôi đã gửi cho em trai vào khoảng thời gian đó. "Em sẽ không hiểu việc thú nhận điều này khó khăn với chị đến mức nào. Chị thật sự rất xấu hổ. Chị không muốn ai nghĩ rằng mình ngốc. Chị đang bắt đầu khóc. Chết tiệt." Và không, tôi không vô tình đốt nhà của ba mẹ mình. Thứ mà tôi đang viết trong thư và thứ khiến tôi buồn phiền chính là việc bị điểm B trong bài kiểm tra môn Toán. Có những thứ hiển nhiên xảy ra giữa đây và đây. (Tiếng cười) Một trong những thứ đó chính là dậy thì. (Tiếng cười) Khoảng thời gian thật sự đẹp. Nhưng hơn thế, tôi hứng thú trong việc chế tạo robot, và muốn tự học về phần cứng. Nhưng tự chế tạo mọi thứ với phần cứng, đặc biệt là tự học, thì rất khó khăn. Khả năng thất bại rất cao và hơn thế, khả năng cao là tôi biến mình thành một con ngốc. Đó là nỗi sợ lớn nhất của tôi lúc bấy giờ. Thế nên, tôi chỉ làm thứ có khả năng thành công 100%. Như vậy, tôi sẽ không bao giờ thất bại. Thay vì cố gắng để thành công, tôi lại cố gắng xây dựng những thứ không bao giờ sai. Kể cả khi không nhận ra vào thời điểm đó, làm những thứ ngu ngốc thật ra rất thông minh, bởi càng học về phần cứng, lần đầu tiên trong đời. tôi không phải đối mặt với những biểu hiện lo âu của mình. Và ngay khi tôi loại bỏ hết áp lực và kì vọng của bản thân, áp lực nhanh chóng được thay thế bằng sự hào hứng và giúp tôi tiếp tục điều mình làm. Là một nhà phát minh, tôi hứng thú với những thứ mà mọi người đang đối mặt. Có thể là những việc nhỏ hay to hay trung bình và những việc như diễn thuyết tại TED đã đặt ra nhiều vấn đề mới mà tôi có thể giải quyết. Và việc xác định vấn đề chính là bước đầu tiên trong quá trình tạo ra một cái máy vô dụng. Thế nên, trước khi tới đây, tôi đã ngồi xuống, nghĩ về những vấn đề có thể gặp phải khi diễn thuyết. Quên những việc cần nói, mọi người sẽ không cười -- chính là các bạn đó. Tệ hơn nữa, các bạn cười sai chỗ, đó là chỗ gây cười đấy, Xin cám ơn. (Tiếng cười) Hay khi tôi lo lắng, tay bắt đầu run, và tôi ý thức được nó. Hay việc khóa quần tôi mở từ nãy đến giờ và tất cả các bạn đều chú ý ngoại trừ tôi, nhưng vì nó đang đóng nên mọi thứ đều ổn. Nhưng một thứ làm tôi cực kì lo lắng là việc run tay. Tôi nhớ khi còn nhỏ, khi thuyết trình ở trường, tôi sẽ viết hết ghi chú vào một mảnh giấy, và tôi sẽ để một cuốn tập sau tờ giấy đó để mọi người không thấy tờ giấy đang run. Và tôi đã diễn thuyết rất nhiều. Tôi biết phân nửa các bạn đang nghĩ thế này, "Làm những thứ vô dụng rất vui, nhưng làm sao có thể kiếm tiền từ nó?" Diễn thuyết là một cách. Và ban tổ chức luôn để một ly nước trên sân khấu để bạn có thể uống khi khát, và tôi rất muốn uống, nhưng không dám nhấc nó lên vì khi đó, mọi người sẽ thấy tay tôi run rẩy. Vậy một cái máy giúp bạn uống nước thì sao? Bán cho cô gái đang mặc một cái áo mắt bóng. Tôi cần cởi nó ra bởi tôi có một thứ (Tiếng mắt bóng) Ồ. (Tiếng leng keng) (Tiếng cười) Tôi vẫn không biết nên gọi nó là gì, nhưng tôi nghĩ nó là một loại máy "Quỹ đạo đầu" , do nó quay cái vòng này xung quanh và bạn có thể đặt mọi thứ lên đó. Nếu có một máy ảnh; nó giúp bạn chụp những thứ quanh đầu. Đây là một cái máy rất linh hoạt. (Tiếng cười) Được rồi, và tôi có -- Bạn có thể để ít đồ ăn vặt lên trên, nếu muốn. Ở đây, tôi có bỏng ngô. Bạn chỉ cần để một ít như vậy. Và nếu muốn -- Có một vài hi sinh cho khoa học -- chỉ một ít bỏng ngô rơi trên sàn. Hãy để nó quay vòng. (Tiếng robot) (Tiếng cười) Và bạn có một cái tay nhỏ. điều chỉnh chiều cao bằng cách nhún vai. (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Và cái tay nhỏ. (Tiếng va đập) (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Tôi vừa mới đập tắt micro, nhưng tôi nghĩ mọi thứ đều ổn. Giờ thì tôi phải nhai bỏng ngô, nên các bạn có thể vỗ tay lớn hơn một tí -- (Tiếng vỗ tay) Nó giống như hệ mặt trời của riêng bạn, vì là người thuộc thế hệ trẻ, nên tôi muốn cải tiến mọi thứ xung quanh mình. (Tiếng cười) Trở lại cốc nước chúng ta đang nói đến. Tôi cam đoan không có nước trong đó, xin lỗi nhé. Tôi vẫn cần cải tiến cái máy này một tí vì tôi vẫn phải đặt cốc nước lên đó nhưng nếu tay bạn đang run, sẽ chẳng ai chú ý đâu, do họ đang mê mẩn vì cái máy rồi. Mọi thứ đều ổn. Được rồi. (Tiếng robot) (Tiếng hát) Ôi không, nó bị kẹt rồi. Điều an ủi là robot đôi khi cũng lo lắng trên sân khấu. Chỉ kẹt một chút thôi. Rất giống con người. Đợi tí, quay lại một chút, và rồi -- (Li rơi) (Tiếng cười) May là tôi vẫn còn sống đúng không? (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Máy móc của tôi càng bị xem như trò hề, tôi càng nhận ra mình đã vô tình sa vào những thứ còn lớn hơn nữa. Đó là biểu đạt của niềm vui và sự khiêm tốn thường bị đánh mất trong ngành kỹ thuật và với tôi, là cách học về phần cứng mà không cần lo lắng về biểu hiện lo âu của mình. Tôi thường được hỏi liệu đã tạo được cái nào hữu ích, có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ làm. Nhưng theo tôi, tôi đã làm được vì đã tự tạo cho mình công việc này và có những thứ tôi không thể nào lên kế hoạch được hoặc là có thể -- (Tiếng vỗ tay) Có những thứ tôi không sắp đặt được. Thay vào đó, nó xảy ra chỉ vì tôi nhiệt tình với việc mình đang làm, và chia sẻ sự nhiệt tình đó với người khác. Với tôi, đó là cái đẹp thật sự của việc phát minh những thứ vô dụng, Đó là sự thừa nhận rằng bạn không biết câu trả lời hoàn hảo là gì. Nó dập tắt giọng nói trong đầu nói rằng bạn biết tuốt về thế giới. Có thể nón bảo hiểm chải răng không phải là đáp án, nhưng ít ra thì bạn vẫn không ngừng kiếm tìm. Xin cảm ơn. (Tiếng vỗ tay)