1 00:00:00,841 --> 00:00:04,572 Tôi biết rằng TED có các chủ đề lớn lao, 2 00:00:04,572 --> 00:00:08,102 nhưng tôi muốn nói chuyện với các bạn về một điều nhỏ thôi. 3 00:00:08,624 --> 00:00:10,308 Rất nhỏ, đó chỉ là một từ. 4 00:00:11,093 --> 00:00:12,649 Chính là "lạc lõng". 5 00:00:13,347 --> 00:00:16,966 Nó là 1 trong những từ yêu thích của tôi, vì chính nghĩa đen của nó. 6 00:00:17,403 --> 00:00:21,349 Ý tôi là, 1 người không hòa nhập được với tập thể. 7 00:00:21,752 --> 00:00:24,048 Hoặc 1 người khó hòa nhập. 8 00:00:24,658 --> 00:00:27,581 Hay như thế này: 1 người thích nghi kém 9 00:00:27,605 --> 00:00:30,473 với môi trường và tình huống mới. 10 00:00:31,298 --> 00:00:33,520 Tôi chính là một kẻ lạc loài. 11 00:00:34,307 --> 00:00:37,140 Và tôi đại diện cho những người lạc lõng khác ở đây 12 00:00:37,164 --> 00:00:38,975 vì tôi không phải là người duy nhất. 13 00:00:39,995 --> 00:00:41,880 Tôi sẽ kể 1 câu chuyện của 1 kẻ lạc lõng 14 00:00:43,237 --> 00:00:45,769 Những năm tuổi 30 của tôi, 15 00:00:45,793 --> 00:00:49,355 giấc mơ trở thành 1 nhà văn gõ cửa nhà tôi. 16 00:00:50,198 --> 00:00:51,802 Thực ra thì nó đến qua hòm thư 17 00:00:51,826 --> 00:00:55,485 là 1 bức thư thông báo tôi đã giành 1 giải thưởng văn học lớn 18 00:00:55,509 --> 00:00:57,434 cho 1 truyện ngắn của mình. 19 00:00:58,183 --> 00:01:01,944 Câu chuyện về cuộc đời tôi với tư cách vận động viên bơi lội 20 00:01:02,632 --> 00:01:04,687 và cuộc sống tệ hại ở nhà 21 00:01:05,258 --> 00:01:10,155 và 1 chút về việc mất mát đau buồn có thể khiến bạn phát điên ra sao. 22 00:01:11,829 --> 00:01:16,502 Phần thưởng là 1 chuyến đi New York để gặp các biên tập viên và đại diện lớn 23 00:01:16,526 --> 00:01:17,850 và các tác giả khác. 24 00:01:18,278 --> 00:01:21,342 Nó là giấc mơ cho 1 người mong ước trở thành nhà văn, phải không? 25 00:01:22,573 --> 00:01:25,413 Bạn biết tôi làm gì khi bức thư gửi đến nhà tôi không? 26 00:01:26,037 --> 00:01:27,835 Với tính cách của mình, 27 00:01:27,859 --> 00:01:30,056 tôi đặt lá thư lên bàn bếp 28 00:01:30,080 --> 00:01:33,522 rót 1 ly vodka to đùng 29 00:01:33,922 --> 00:01:36,292 thêm đá và chanh 30 00:01:36,722 --> 00:01:40,926 và tôi ngồi đó trong bộ đồ lót cả ngày 31 00:01:40,950 --> 00:01:43,032 chỉ nhìn chằm chằm lá thư đó. 32 00:01:44,608 --> 00:01:47,753 Tôi nghĩ về những cách mà mình đã làm hỏng mọi thứ trong đời. 33 00:01:47,777 --> 00:01:50,951 Tôi là ai mà có thể tới New York 34 00:01:50,975 --> 00:01:52,705 và giả vờ là 1 nhà văn? 35 00:01:53,681 --> 00:01:55,046 Tôi là ai chứ? 36 00:01:55,070 --> 00:01:56,268 Tôi sẽ nói cho các bạn. 37 00:01:56,745 --> 00:01:57,912 Tôi là một kẻ lạc loài. 38 00:01:58,625 --> 00:02:00,988 Như rất nhiều đứa trẻ khác, 39 00:02:01,908 --> 00:02:04,276 tôi xuất thân từ 1 gia đình ngược đãi 40 00:02:04,300 --> 00:02:06,956 và tôi đã may mắn thoát được khỏi đó. 41 00:02:07,727 --> 00:02:12,218 Tôi đã trải qua 2 cuộc hôn nhân cực kỳ thất bại 42 00:02:12,242 --> 00:02:15,208 Tôi bị đuổi khỏi đại học không chỉ 1 mà 2 lần 43 00:02:15,232 --> 00:02:18,424 thậm chí có thể cả lần thứ 3 nữa, nhưng tôi không kể đâu. 44 00:02:18,448 --> 00:02:20,258 (Khán phòng cười) 45 00:02:20,892 --> 00:02:24,553 Tôi cũng đã từng phải cai nghiện vì lạm dụng thuốc. 46 00:02:24,795 --> 00:02:29,245 Và tôi đã từng ngồi tù 2 lần. 47 00:02:30,228 --> 00:02:32,132 Vậy là tôi lên đúng sân khấu rồi đấy. 48 00:02:33,640 --> 00:02:34,430 (Khán giả cười) 49 00:02:36,744 --> 00:02:40,237 Nhưng lý do thực sự mà tôi nghĩ rằng mình là kẻ lạc loài 50 00:02:40,261 --> 00:02:43,523 vì con gái tôi mất ngay vào hôm nó được sinh ra 51 00:02:43,547 --> 00:02:46,666 và tôi vẫn chưa tìm ra cách để sống với điều đó. 52 00:02:48,233 --> 00:02:53,360 Sau khi con bé mất, tôi sống không nhà cửa trong 1 thời gian dài 53 00:02:53,384 --> 00:02:55,328 dưới 1 cây cầu chui 54 00:02:55,352 --> 00:02:59,570 chìm sâu trong trạng thái vật vờ vì đau đớn và mất mát 55 00:02:59,594 --> 00:03:02,108 mà 1 vài trong số chúng ta đã từng trải qua. 56 00:03:02,132 --> 00:03:04,863 Nếu tất cả chúng ta sống đủ lâu, chúng ta đều sẽ trải qua. 57 00:03:06,240 --> 00:03:10,237 Bạn biết không, những người vô gia cư là những kẻ lạc loài anh hùng nhất 58 00:03:10,261 --> 00:03:13,357 vì họ khởi đầu cũng như chúng ta. 59 00:03:14,670 --> 00:03:20,088 Bạn thấy đấy, tôi không thể hòa nhập trong gần như tất các phạm trù: 60 00:03:20,112 --> 00:03:24,580 là con gái, là vợ, là mẹ và là sinh viên. 61 00:03:25,474 --> 00:03:27,973 Và giấc mơ trở thành nhà văn đó 62 00:03:27,997 --> 00:03:33,438 giống như một hạt cát nhỏ buồn bã trong cổ họng tôi. 63 00:03:34,906 --> 00:03:38,375 Tôi lên máy bay tới New York 64 00:03:38,399 --> 00:03:40,786 nơi có các nhà văn, 65 00:03:40,810 --> 00:03:42,366 dù không định như vậy. 66 00:03:43,168 --> 00:03:46,843 Những người bạn lạc loài, tôi gần như có thể thấy đầu bạn tỏa sáng 67 00:03:46,867 --> 00:03:48,779 tôi có thể chỉ ra các bạn. 68 00:03:48,803 --> 00:03:51,241 Đầu tiên, bạn sẽ thấy thích đấy. 69 00:03:51,265 --> 00:03:54,217 Bạn được chọn 3 nhà văn nổi tiếng mà bạn muốn gặp 70 00:03:54,241 --> 00:03:56,599 những người này sẽ tìm họ cho bạn. 71 00:03:56,623 --> 00:03:59,413 Bạn có cuộc hẹn ở khách sạn Gramercy Park 72 00:03:59,437 --> 00:04:02,071 và được uống rượu scotch tới khuya 73 00:04:02,095 --> 00:04:04,586 với những con người thông minh, tuyệt vời ấy. 74 00:04:04,610 --> 00:04:09,119 Và bạn được phép giả vờ mình cũng thông minh và tuyệt vời. 75 00:04:09,143 --> 00:04:12,331 Bạn còn được gặp nhiều biên tập viên, tác giả và đại diện 76 00:04:12,355 --> 00:04:16,418 trong những bữa trưa và bữa tối xa hoa. 77 00:04:17,377 --> 00:04:19,005 Hãy hỏi tôi chúng xa hoa thế nào đi? 78 00:04:19,735 --> 00:04:21,696 Khán giả: Xa hoa tới mức nào? 79 00:04:22,077 --> 00:04:26,395 Tôi thú nhận nhé, tôi đã cuỗm 3 cái khăn ăn 80 00:04:26,439 --> 00:04:27,379 (Khán giả cười) 81 00:04:28,024 --> 00:04:29,671 từ 3 nhà hàng khác nhau. 82 00:04:30,430 --> 00:04:32,696 Tôi nhét thực đơn vào trong quần. 83 00:04:32,720 --> 00:04:33,610 (Khán giả cười) 84 00:04:34,820 --> 00:04:38,526 Tôi chỉ muốn có gì đó để kỷ niệm để khi về nhà, 85 00:04:38,550 --> 00:04:40,835 tôi còn có thể tin được nó đã xảy đến với mình. 86 00:04:41,241 --> 00:04:42,470 Bạn biết đấy, 87 00:04:43,467 --> 00:04:45,131 3 nhà văn mà tôi muốn gặp 88 00:04:45,155 --> 00:04:47,964 là Carole Maso, Lynne Tillman và Peggy Phelan. 89 00:04:48,496 --> 00:04:51,550 Họ không phải những tác giả nổi tiếng bán chạy nhất, 90 00:04:51,574 --> 00:04:54,881 nhưng với tôi, họ là những tượng đài của các nhà văn nữ. 91 00:04:55,700 --> 00:04:59,442 Carole Maso đã viết 1 cuốn sách về sau trở thành kinh thánh nghệ thuật của tôi 92 00:05:00,056 --> 00:05:02,557 Lynne Tillman giúp tôi tin tưởng rằng 93 00:05:02,581 --> 00:05:06,062 những câu chuyện của mình có thể trở thành 1 phần của thế giới 94 00:05:06,839 --> 00:05:08,793 Và Peggy Phelan nhắc nhở tôi rằng 95 00:05:08,817 --> 00:05:13,826 trí tuệ quan trọng hơn nhan sắc. 96 00:05:15,500 --> 00:05:18,184 Họ không phải những nhà văn nữ theo xu hướng 97 00:05:18,208 --> 00:05:21,985 nhưng họ đã mở lối đi riêng 98 00:05:22,009 --> 00:05:23,942 với những câu chuyện cá nhân của mình. 99 00:05:24,294 --> 00:05:28,429 Tôi thích nghĩ nó như dòng nước chảy qua Hẻm Núi Lớn. 100 00:05:29,371 --> 00:05:31,082 Tôi gần như chết vì sung sướng 101 00:05:31,106 --> 00:05:34,947 khi được ngồi cùng những nữ tác giả hơn 50 tuổi này. 102 00:05:34,971 --> 00:05:37,781 Lý do việc này khiến tôi gần như chết vì sung sướng 103 00:05:37,781 --> 00:05:40,140 là vì tôi chưa từng trải qua niềm vui nào như vậy. 104 00:05:40,140 --> 00:05:42,226 Tôi chưa từng ngồi trong căn phòng như thế 105 00:05:42,350 --> 00:05:44,108 Mẹ tôi chưa từng học đại học. 106 00:05:44,747 --> 00:05:47,236 Và sự nghiệp viết lách của tôi lúc đó 107 00:05:47,260 --> 00:05:51,712 gần như chết yểu. 108 00:05:53,394 --> 00:05:56,673 Những đêm đầu tiên ở New York, tôi như muốn lăn ra ngay tại đó. 109 00:05:56,697 --> 00:06:00,137 Tôi đã nghĩ "Tôi có thể chết ngay lúc này. Thế này là quá tuyệt." 110 00:06:01,187 --> 00:06:04,335 Một vài người ngồi đây có thể hiểu những gì xảy ra sau đó. 111 00:06:04,935 --> 00:06:09,230 Đầu tiên, họ đưa tôi đến văn phòng Farrar, Straus & Giroux. 112 00:06:09,863 --> 00:06:13,038 Farrar, Straus & Giroux giống như nhà xuất bản trong mơ của tôi 113 00:06:13,062 --> 00:06:16,753 Ý tôi là, T.S. Eliot và Flannery O'Connor đã từng xuất bản sách tại đó. 114 00:06:17,418 --> 00:06:21,793 Biên tập viên chính ngồi nói chuyện với tôi rất lâu 115 00:06:21,817 --> 00:06:24,135 cố thuyết phục rằng tôi có thể viết 1 cuốn sách 116 00:06:24,159 --> 00:06:26,264 về giai đoạn làm vận động viên bơi của mình. 117 00:06:26,498 --> 00:06:27,785 Như 1 quyển hồi ký ấy. 118 00:06:28,630 --> 00:06:30,866 Suốt thời gian anh ta nói với tôi, 119 00:06:30,890 --> 00:06:34,595 tôi chỉ ngồi đó cười và gật đầu như một con ngốc 120 00:06:35,509 --> 00:06:37,361 và khoanh tay trước ngực 121 00:06:37,385 --> 00:06:42,302 trong khi không thể thốt ra một lời nào. 122 00:06:43,875 --> 00:06:47,242 Cuối cùng, anh ta vỗ vai tôi 123 00:06:47,266 --> 00:06:48,847 y như 1 huấn luyện viên bơi. 124 00:06:49,580 --> 00:06:51,415 Và anh ta chúc tôi may mắn, 125 00:06:51,439 --> 00:06:53,877 cho tôi vài quyển sách 126 00:06:53,901 --> 00:06:55,692 rồi tiễn tôi ra cửa. 127 00:06:57,588 --> 00:07:00,855 Tiếp đến, họ dẫn tôi tới văn phòng W.W. Norton, 128 00:07:00,879 --> 00:07:03,579 tôi khá chắc rằng mình sẽ bị dẫn ra ngoài 129 00:07:03,603 --> 00:07:05,492 vì đi đôi giày Doc Martens. 130 00:07:06,190 --> 00:07:07,639 Nhưng điều đó không xảy ra. 131 00:07:08,512 --> 00:07:10,941 Ở văn phòng Norton 132 00:07:10,965 --> 00:07:15,437 tôi cảm thấy như có thể vươn tay lên bầu trời đêm và chạm vào mặt trăng 133 00:07:15,461 --> 00:07:19,098 trong khi các vì sao điểm tên bạn dọc theo Dải Ngân hà. 134 00:07:19,599 --> 00:07:21,744 Nó có ý nghĩa với tôi như vậy đó. 135 00:07:21,768 --> 00:07:22,949 Bạn hiểu chứ? 136 00:07:23,567 --> 00:07:26,065 Biên tập viên chính, Carol Houck Smith, 137 00:07:26,089 --> 00:07:30,432 nhìn thẳng vào mặt tôi với đôi mắt tròn, sáng và mạnh mẽ 138 00:07:30,456 --> 00:07:33,566 rồi nói "Hãy gửi cái gì đó tới cho tôi ngay!" 139 00:07:33,988 --> 00:07:36,640 Hầu hết tất cả mọi người, đặc biệt là những người từ TED 140 00:07:36,644 --> 00:07:38,984 sẽ chạy ngay tới hòm thư, đúng chứ? 141 00:07:39,651 --> 00:07:42,929 Tôi thì phải mất cả thập kỷ chỉ để nghĩ tới việc 142 00:07:42,953 --> 00:07:46,830 cho cái gì đó vào phong thư và dán tem. 143 00:07:48,741 --> 00:07:50,315 Vào buổi tối cuối cùng, 144 00:07:50,339 --> 00:07:53,608 tôi có 1 buổi đọc sách tại Câu lạc bộ Thơ Quôc gia. 145 00:07:54,342 --> 00:07:56,289 Vào cuối buổi đọc đó, 146 00:07:56,313 --> 00:08:00,616 Katherine Kidde từ Cơ quan đại diện Kidde, Hoyt & Picard 147 00:08:00,640 --> 00:08:03,227 bước tới chỗ tôi, bắt tay 148 00:08:03,251 --> 00:08:06,429 và đề nghị được đại diện cho tôi, ngay tại đó. 149 00:08:08,558 --> 00:08:11,545 Tôi đứng đờ ra đó, tai như bị ù đi vậy. 150 00:08:11,569 --> 00:08:13,155 Bạn đã từng bị như vậy chưa? 151 00:08:13,703 --> 00:08:15,815 Tôi gần như sắp khóc 152 00:08:15,839 --> 00:08:19,764 vì những người trong căn phòng đó, ai cũng ăn mặc đẹp đẽ 153 00:08:19,788 --> 00:08:22,941 và điều duy nhất tôi thốt ra được là: 154 00:08:22,965 --> 00:08:26,075 "Tôi không biết, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ". 155 00:08:26,805 --> 00:08:31,097 Cô ấy nói "Được thôi" và quay đi. 156 00:08:32,884 --> 00:08:39,403 Tất cả những đề nghị dành cho tôi, và hạt sạn buồn bã trong cổ họng đó... 157 00:08:39,427 --> 00:08:43,365 Tôi đang cố kể cho các bạn vài điều về những người như tôi. 158 00:08:43,389 --> 00:08:47,442 Những kẻ lạc lõng, chúng tôi không phải lúc nào cũng biết hi vọng hay nói "có" 159 00:08:47,466 --> 00:08:49,077 hay chọn những điều lớn lao 160 00:08:49,101 --> 00:08:51,241 dù nó ở ngay trước mắt. 161 00:08:51,241 --> 00:08:52,940 Đó là một nỗi hổ thẹn của chúng tôi 162 00:08:52,940 --> 00:08:54,905 Đó là nỗi hổ thẹn vì muốn điều gì tốt đẹp 163 00:08:54,929 --> 00:08:56,921 Đó là nỗi hổ thẹn vì muốn cảm thấy ổn. 164 00:08:56,945 --> 00:09:01,327 Đó là nỗi hổ thẹn vì không tin tưởng rằng mình xứng đáng ở trong căn phòng 165 00:09:01,351 --> 00:09:03,468 với những người mà chúng tôi ngưỡng mộ. 166 00:09:04,472 --> 00:09:07,398 Nếu có thể, tôi sẽ quay trở lại rèn luyện bản thân. 167 00:09:07,422 --> 00:09:11,749 Tôi sẽ giống y hệt như những người phụ nữ hơn 50 tuổi đã giúp đỡ mình. 168 00:09:11,749 --> 00:09:13,740 Tôi sẽ dạy bản thân mong muốn nhiều thứ, 169 00:09:13,740 --> 00:09:16,054 cách đứng lên và yêu cầu chúng. 170 00:09:16,078 --> 00:09:20,384 Tôi sẽ nói: "Bạn! Chính là bạn đó! Bạn cũng thuộc về nơi này." 171 00:09:20,408 --> 00:09:22,680 Tất cả chúng ta đều hưởng ánh hào quang 172 00:09:22,704 --> 00:09:25,615 và chúng ta chẳng là gì nếu không có nhau. 173 00:09:27,041 --> 00:09:30,313 Thay vì như vậy, tôi bay về Oregon 174 00:09:30,337 --> 00:09:36,029 và khi ngắm nhìn những cây xanh và mưa 175 00:09:36,053 --> 00:09:40,345 tôi cảm thấy tiếc cho chính mình. 176 00:09:41,491 --> 00:09:46,333 Tôi nghĩ về việc nếu là nhà văn, tôi sẽ là 1 nhà văn lạc lõng. 177 00:09:47,244 --> 00:09:48,403 Điều tôi muốn nói là 178 00:09:48,427 --> 00:09:50,431 tôi bay về Oregon, không có hợp đồng sách, 179 00:09:50,455 --> 00:09:51,606 không có đại diện, 180 00:09:51,630 --> 00:09:54,115 chỉ cảm thấy tâm trí và trái tim đầy những kỉ niệm 181 00:09:54,139 --> 00:09:57,287 vì đã được ngồi gần 182 00:09:57,311 --> 00:09:59,581 những tác giả tuyệt vời đó. 183 00:10:00,278 --> 00:10:03,684 Kỷ niệm là phần thưởng duy nhất tôi cho phép bản thân nhận. 184 00:10:05,175 --> 00:10:08,304 Vậy mà, khi ngồi ở nhà trong bóng tối, 185 00:10:09,272 --> 00:10:10,835 khi chỉ mặc độc bộ đồ lót đó, 186 00:10:11,788 --> 00:10:13,618 tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng của họ 187 00:10:14,264 --> 00:10:18,305 nói rằng: "Đừng nghe bất kỳ ai bảo bạn phải im lặng 188 00:10:18,329 --> 00:10:19,980 hay thay đổi câu chuyện của mình." 189 00:10:20,861 --> 00:10:24,540 Họ nói: "Hãy cho câu chuyện của bạn 1 tiếng nói của riêng bạn." 190 00:10:24,564 --> 00:10:26,994 Họ nói: "Có khi kể câu chuyện đó ra 191 00:10:27,018 --> 00:10:30,064 chính là điều cứu rỗi cuộc đời bạn." 192 00:10:31,703 --> 00:10:35,393 Giờ tôi là 1 phụ nữ trên 50 tuổi, như các bạn thấy đấy. 193 00:10:36,278 --> 00:10:37,453 Và cũng là 1 nhà văn, 194 00:10:38,516 --> 00:10:39,743 1 người mẹ, 195 00:10:40,441 --> 00:10:41,978 và 1 người giáo viên. 196 00:10:42,970 --> 00:10:44,971 Bạn đoán xem ai là học trò yêu quý của tôi. 197 00:10:46,604 --> 00:10:48,232 Dù không phải đúng vào ngày 198 00:10:48,256 --> 00:10:50,510 lá thư mơ ước đến với tôi, 199 00:10:50,534 --> 00:10:52,207 nhưng tôi đã viết 1 cuốn hồi ký 200 00:10:52,231 --> 00:10:54,064 có tựa là "The Chronology of Water". 201 00:10:54,889 --> 00:10:59,588 Trong đó có các mẩu chuyện về nhiều lần tôi cố gắng "tái tạo" bản thân 202 00:10:59,612 --> 00:11:02,016 sau nhiều sự lựa chọn khủng khiếp, 203 00:11:02,575 --> 00:11:07,985 câu chuyện về những điều có vẻ là thất bại chỉ là một cánh cổng kì lạ 204 00:11:08,009 --> 00:11:09,531 dẫn tới những điều tốt đẹp. 205 00:11:10,309 --> 00:11:13,761 Tất cả những gì tôi phải làm là đưa vào đó tiếng nói của mình. 206 00:11:15,552 --> 00:11:19,798 Hầu hết các nền văn hóa đều có 1 thần thoại về việc theo đuổi ước mơ, 207 00:11:20,664 --> 00:11:22,435 gọi là hành trình của người hùng. 208 00:11:23,679 --> 00:11:25,503 Nhưng tôi lại thích 1 thần thoại khác 209 00:11:25,527 --> 00:11:27,306 hơi khác loại kia một chút 210 00:11:27,330 --> 00:11:28,717 hoặc bị đánh giá thấp hơn, 211 00:11:29,089 --> 00:11:30,941 gọi là thần thoại của kẻ lạc loài. 212 00:11:31,763 --> 00:11:33,028 Nó như thế này: 213 00:11:33,623 --> 00:11:35,878 ngay cả trong những thời khắc thất bại 214 00:11:35,902 --> 00:11:38,480 chính lúc đó, bạn vẫn rất tuyệt vời. 215 00:11:39,585 --> 00:11:40,737 Bạn vẫn chưa biết đâu 216 00:11:40,761 --> 00:11:43,938 nhưng bạn có khả năng tự xây dựng lại bản thân 217 00:11:43,962 --> 00:11:45,160 một cách vô hạn. 218 00:11:45,184 --> 00:11:46,778 Đó chính là nét đẹp của bạn. 219 00:11:47,694 --> 00:11:49,210 Bạn có thể là một kẻ xay xỉn, 220 00:11:49,234 --> 00:11:51,583 hay kẻ sống sót khỏi sự bạo hành, 221 00:11:51,607 --> 00:11:53,043 bạn có thể từng là kẻ lừa đảo, 222 00:11:53,067 --> 00:11:54,565 hay một người vô gia cư, 223 00:11:54,589 --> 00:11:57,867 bạn có thể mất hết tiền của, công việc, mất chồng 224 00:11:57,891 --> 00:12:00,305 hoặc mất vợ, hay tồi tệ hơn hết, 225 00:12:00,329 --> 00:12:01,479 mất đi đứa con. 226 00:12:01,864 --> 00:12:03,917 Bạn có thể phát điên. 227 00:12:03,941 --> 00:12:08,010 Bạn có thể ngập chìm trong thất bại 228 00:12:08,034 --> 00:12:10,912 nhưng tôi chỉ ở đây để nói cho bạn rằng 229 00:12:10,936 --> 00:12:13,049 bạn thật đẹp. 230 00:12:13,073 --> 00:12:15,372 Câu chuyện của bạn xứng đáng được lắng nghe, 231 00:12:15,396 --> 00:12:19,669 bởi vì bạn, kẻ lạc loài hiếm thấy và phi thường này, 232 00:12:19,693 --> 00:12:21,949 "giống loài" mới này, 233 00:12:22,568 --> 00:12:24,537 là người duy nhất trong căn phòng 234 00:12:24,561 --> 00:12:26,177 có thể kể được câu chuyện 235 00:12:26,201 --> 00:12:28,609 theo cách mà chỉ mình bạn làm được. 236 00:12:29,710 --> 00:12:31,220 Và tôi sẽ lắng nghe. 237 00:12:32,863 --> 00:12:34,039 Xin cảm ơn. 238 00:12:34,063 --> 00:12:41,523 (Khán phòng vỗ tay)