1 00:00:06,464 --> 00:00:09,094 Một gã ăn mặc xoàng xĩnh tên Estragon, 2 00:00:09,094 --> 00:00:12,924 ngồi dưới gốc cây trong buổi chiều tà và vật vã tháo ủng. 3 00:00:12,924 --> 00:00:14,804 Người bạn Vladimir của gã, 4 00:00:14,804 --> 00:00:17,104 tới và nhắc nhở bạn hiền đang lo âu của mình 5 00:00:17,104 --> 00:00:20,564 rằng họ phải đợi một người tên Godot. 6 00:00:20,564 --> 00:00:23,964 Thế là bắt đầu một cuộc tranh luận không có hồi kết rằng 7 00:00:23,964 --> 00:00:26,484 khi nào Godot đến, sao phải đợi hắn ta, 8 00:00:26,484 --> 00:00:29,794 hay liệu họ có đang ở đúng gốc cây không. 9 00:00:29,794 --> 00:00:32,994 Từ đây, vở kịch "Chờ đợi Godot" ngày càng trở nên lạ lùng - 10 00:00:32,994 --> 00:00:35,504 nhưng nó được đánh giá là vở kịch đã thay đổi 11 00:00:35,504 --> 00:00:37,634 bộ mặt của kịch hiện đại. 12 00:00:37,634 --> 00:00:41,963 Được chắp bút bởi Samuel Beckett giữa những năm 1949 và 1955, 13 00:00:41,963 --> 00:00:45,623 nó đặt ra một câu hỏi đơn giản nhưng khuấy động - 14 00:00:45,623 --> 00:00:49,873 các nhân vật nên làm gì? 15 00:00:49,873 --> 00:00:52,963 Estragon: Đừng làm gì cả. Thế an toàn hơn. 16 00:00:52,963 --> 00:00:56,663 Vladimir: Hãy chờ xem anh ta sẽ nói gì? 17 00:00:56,663 --> 00:00:57,993 Estragon: Ai? 18 00:00:57,993 --> 00:00:59,663 Vladimir: Thì Godot ấy. 19 00:00:59,663 --> 00:01:01,693 Estragon: Ý hay đấy. 20 00:01:01,693 --> 00:01:04,223 Những đoạn hội thoại khó hiểu và kiểu lập luận vòng vo 21 00:01:04,223 --> 00:01:07,163 chính là điểm nhấn của thể loại Kịch phi lý, 22 00:01:07,163 --> 00:01:10,413 một khái niệm được hình thành ngay sau Thế chiến thứ hai 23 00:01:10,413 --> 00:01:12,483 và khiến các nghệ sĩ chật vật 24 00:01:12,483 --> 00:01:15,183 để tìm ra ý nghĩa trong vô vọng. 25 00:01:15,183 --> 00:01:19,343 Kịch phi lý không có cốt truyện, nhân vật và ngôn ngữ đối thoại 26 00:01:19,343 --> 00:01:21,853 để đặt nghi vấn về ý nghĩa của chúng 27 00:01:21,853 --> 00:01:25,633 và nêu lên sự bất định sâu sắc trên sân khấu. 28 00:01:25,633 --> 00:01:27,613 Trong khi điều này có vẻ chắc chắn, 29 00:01:27,613 --> 00:01:30,313 sự vô lí lại được xây dựng theo lối hài hước. 30 00:01:30,313 --> 00:01:33,643 Điều này được thể hiện trong cách tiếp cận độc đáo của Beckett 31 00:01:33,643 --> 00:01:36,013 để viết nên vở "Chờ đợi Godot", 32 00:01:36,013 --> 00:01:39,633 thể loại mà ông gọi là "Bi kịch mang tính chất trào lộng". 33 00:01:39,633 --> 00:01:42,083 Nghịch lí thay, các nhân vật bị dính vào 34 00:01:42,083 --> 00:01:45,203 một câu hỏi hóc búa muôn thuở: chờ đợi trong vô vọng 35 00:01:45,203 --> 00:01:47,963 một người lạ mặt để cho họ một mục đích, 36 00:01:47,963 --> 00:01:49,863 nhưng mục đích duy nhất của họ 37 00:01:49,863 --> 00:01:52,583 lại đến từ việc chờ đợi. 38 00:01:52,583 --> 00:01:55,263 Khi chờ đợi, họ chìm ngập trong buồn bực, 39 00:01:55,263 --> 00:02:00,253 nỗi sợ tâm linh và còn nghĩ đến tự sát. 40 00:02:00,253 --> 00:02:03,683 Nực cười thay, có một sự hài hước xảy ra đối với họ, 41 00:02:03,683 --> 00:02:06,513 thể hiện qua ngôn ngữ và hành động. 42 00:02:06,513 --> 00:02:09,733 Sự tương tác giữa họ là những cách chơi chữ kì dị, 43 00:02:09,733 --> 00:02:11,613 lặp từ và lộng ngữ, 44 00:02:11,613 --> 00:02:14,723 cũng như hài hình thể, hát, nhảy, 45 00:02:14,725 --> 00:02:17,325 và liên tục đổi mũ cho nhau. 46 00:02:17,325 --> 00:02:19,955 Thật khó để biết rằng 47 00:02:19,955 --> 00:02:22,835 khán giả sắp cười hay khóc - hay Beckett có thấy 48 00:02:22,835 --> 00:02:25,855 điều gì khác biệt giữa hai việc đó. 49 00:02:25,855 --> 00:02:27,915 Sinh ra tại Dublin, Beckett học tiếng Anh, 50 00:02:27,915 --> 00:02:30,895 tiếng Pháp và tiếng Ý trước khi đến Paris, 51 00:02:30,895 --> 00:02:33,355 nơi ông dành phần lớn cuộc đời 52 00:02:33,355 --> 00:02:35,705 để viết kịch, thơ và văn xuôi. 53 00:02:35,705 --> 00:02:38,575 Dù có một tình yêu trường tồn với ngôn ngữ, 54 00:02:38,575 --> 00:02:42,575 ông vẫn tạo ra nhiều khoảng lặng bằng những gián đoạn chặt chẽ, 55 00:02:42,575 --> 00:02:46,575 khoảng dừng và tĩnh lặng trong các tác phẩm của mình. 56 00:02:46,575 --> 00:02:50,265 Đây chính là mấu chốt trong dấu ấn của ông 57 00:02:50,265 --> 00:02:53,155 với nhịp độ ngắt quãng và khiếu hài hước kì lạ, 58 00:02:53,155 --> 00:02:56,405 đã trở nên phổ biến trong thể loại Kịch phi lý. 59 00:02:56,405 --> 00:02:58,885 Ông cũng xây dựng một nhân vật bí ẩn, 60 00:02:58,885 --> 00:03:02,235 và từ chối xác nhận hay phủ nhận bất cứ một suy đoán nào 61 00:03:02,235 --> 00:03:04,585 về ý nghĩa tác phẩm của mình. 62 00:03:04,585 --> 00:03:06,655 Điều này khiến khán giả tò mò, 63 00:03:06,655 --> 00:03:09,395 làm tăng sự thích thú của họ với thế giới siêu thực 64 00:03:09,395 --> 00:03:12,427 và các nhân vật bí ẩn của ông. 65 00:03:12,427 --> 00:03:15,287 Sự thiếu rõ ràng trong ý nghĩa khiến cho Godot 66 00:03:15,287 --> 00:03:17,547 liên tục mở ra những cuộc tranh luận. 67 00:03:17,547 --> 00:03:20,767 Các nhà phê bình đưa ra vô số cách giải thích về vở kịch, 68 00:03:20,767 --> 00:03:24,387 dẫn đến một vòng lặp của sự mơ hồ và suy đoán 69 00:03:24,387 --> 00:03:27,627 phản ánh nội dung của vở kịch. 70 00:03:27,627 --> 00:03:30,727 Nó được xem như là biểu tượng trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, 71 00:03:30,727 --> 00:03:33,217 Công xã Paris, 72 00:03:33,217 --> 00:03:36,227 và Ireland, phần thuộc Anh. 73 00:03:36,227 --> 00:03:38,317 Vai trò của hai nhân vật chính 74 00:03:38,317 --> 00:03:40,467 cũng làm nổ ra nhiều tranh luận sôi nổi. 75 00:03:40,467 --> 00:03:43,307 Họ có thể là những người sống sót sau Khải huyền, 76 00:03:43,307 --> 00:03:45,817 một cặp đôi lâu năm, hai kẻ thất bại, 77 00:03:45,817 --> 00:03:51,517 hay thậm chí là hiện thân của cái tôi và bản năng của Freud. 78 00:03:51,517 --> 00:03:53,157 Beckett đã nói rằng 79 00:03:53,157 --> 00:03:56,707 điều duy nhất ông có thể chắc chắn là Vladimir và Estragon 80 00:03:56,707 --> 00:03:59,667 "đội mũ quả dưa". 81 00:03:59,667 --> 00:04:02,567 Như những lời nhận xét phê bình cùng những tình tiết điên rồ, 82 00:04:02,567 --> 00:04:05,227 ngôn ngữ của họ thường vòng vo 83 00:04:05,235 --> 00:04:08,405 như thể vừa tranh luận vừa đùa giỡn, quên luôn dòng suy nghĩ, 84 00:04:08,405 --> 00:04:11,285 và nhớ lại ngay khi dừng nghĩ về nó. 85 00:04:11,285 --> 00:04:14,335 Vladimir: Có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại. 86 00:04:14,335 --> 00:04:16,475 Estragon: Như vậy lại hay 87 00:04:16,475 --> 00:04:19,395 Vladimir: Sẽ rất khó đấy! 88 00:04:19,395 --> 00:04:21,995 Estragon: Chúng ta có thể bắt đầu từ bất cứ điều gì. 89 00:04:21,995 --> 00:04:24,605 Vladimir: Đúng, nhưng anh phải quyết định. 90 00:04:24,605 --> 00:04:28,175 Beckett nhắc chúng ta rằng như cuộc sống thường nhật, 91 00:04:28,175 --> 00:04:31,245 thế giới sân khấu không phải lúc nào cũng hợp lí. 92 00:04:31,245 --> 00:04:34,925 Nó có thể vừa là thực tại lẫn ảo mộng, 93 00:04:34,925 --> 00:04:37,025 vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. 94 00:04:37,025 --> 00:04:40,555 Và dù một bài tự sự ngắn vẫn rất lôi cuốn, 95 00:04:40,555 --> 00:04:46,425 thì một vở kịch hay vẫn khiến chúng ta suy nghĩ - và chờ đợi.