-
Chúng ta đang ở trong một cuộc khủng hoảng nhựa.
-
Nhưng ai là người chịu trách nhiệm cho việc này?
Và chúng ta có thể giải quyết như thế nào?
-
Để tôi chia sẻ cho bạn một vài số liệu thực tế.
-
Khoảng hơn một nửa lượng nhựa được tạo ra
chỉ trong thập kỷ vừa qua.
-
Và chỉ khoảng 9% trong số đó được tái chế.
-
Nhưng trước khi chúng ta khiển trách
người hàng xóm lười biếng
-
vì lượng tái chế thất vọng như thế,
-
thì có lẽ chúng ta nên nghĩ lại
-
và xem vì sao cuộc khủng hoảng này
-
xuất hiện và tìm câu trả lời.
-
Chúng ta phải quay lại thời điểm khi
nhựa được tạo ra.
-
Không, không, không,... xa quá rồi.
-
Đúng, là thời điểm này.
-
Đây là những giếng dầu khoan,
-
nơi bắt đầu của nhựa
-
mà bạn thấy hiện nay
-
Trong thập kỷ qua,
-
Chính phủ đã chi hàng tỉ đô la tiền
thuế trợ cấp
-
và dỡ bỏ các quy định bảo vệ môi trường
-
nhằm khuyến khích khai thác dầu
và khí tự nhiên.
-
Điều này tạo ra nhiều dầu và khí đốt
có giá rẻ hơn
-
mà các công ty như Dow và Exxon sử dụng
để sản xuất ra nhựa.
-
Nói cách khác, càng nhiều dầu và khí đốt
giá rẻ thì càng nhiều nhựa giá rẻ.
-
Thực tế, nhựa đang là nguồn phát thải
khí nhà kính
-
như CO2 và mêtan.
-
Các công ty tiêu dùng lớn
-
dùng loại nhựa giá rẻ này sản xuất
bao bì đóng gói hoặc
-
sản phẩm dùng một lần
mà không hoặc sẽ không thể tái chế được.
-
Và khi không có luật
-
quy định trách nhiệm của nhà sản xuất
về số nhựa mà họ tạo ra,
-
đoán xem ai phải chi trả cho đống rác đó?
-
Đúng vậy, là chúng ta. Những người đóng thuế!
-
Những công ty sản xuất và dùng
nhựa một lần
-
muốn bạn tin rằng việc tái chế sẽ
giải quyết mọi vấn đề
-
Nhưng hóa ra việc tái chế lại thường
tốn kém hơn
-
việc sản xuất nhựa mới.
-
Một số thành phố đang
-
cân nhắc về việc xóa bỏ hoàn toàn
các kế hoạch tái chế của họ.
-
Hãy lấy bang Maine làm ví dụ
-
công dân Maine muốn điều đúng đắn,
-
nhưng các sản phẩm vẫn tiếp tục được
đóng gói một cách lãng phí
-
và các thị trấn đang chật vật
không biết làm gì khi
-
chúng bị thải ra bãi rác.
-
Bạn thấy đó, khi người sản xuất bao bì nhựa
không chịu trách nhiệm
-
cho việc quản lí và chi trả
cho rác của họ, điều tồi tệ xảy ra.
-
Một điều thực sự tồi tệ.
-
Đó là lý do tại sao cần phải suy nghĩ lại
về việc đóng gói và giải quyết vấn đề.
-
Có một cách làm là
-
thông qua hệ thống "Mở rộng
trách nhiệm của nhà sản xuất" (EPR).
-
Hay đơn giản là người gây ra ô nhiễm
trả tiền cho ô nhiễm.
-
EPR yêu cầu các công ty có trách nhiệm hơn
-
với bao bì đóng gói sản phẩm của họ.
-
như việc trả thêm phí cho các sản phẩm
không tái chế được.
-
Trong khi Mỹ không yêu cầu nhà sản xuất
chịu trách nhiệm cho việc đóng gói,
-
thì nhiều nơi đã thực hiện
-
bao gồm một số tỉnh của Canada và tất cả
các quốc gia trong EU.
-
Một vài điều luật đã được
áp dụng 30 năm trước
-
và hiện nay một số nơi có tỉ lệ tái chế
tăng lên đến 80%.
-
Và, hơn thế,
-
khi các công ty có trách nhiệm hơn cho
rác thải của họ, điều kì diệu xảy ra.
-
Họ nhận ra việc giảm thiểu đóng gói
tiết kiệm hơn so với việc
-
trả tiền để dọn dẹp chúng
-
Đấy là lợi ích của việc mở rộng trách
nhiệm đối với bên gây ô nhiễm.
-
Điều này có thể giúp giảm lượng rác thải
nhựa
-
trong quá trình sản xuất,
cải thiện việc tái chế.
-
và,
-
giải quyết vấn đề
về biến đổi khí hậu nữa.
-
Kết hợp với các cách khác như giảm
thiểu bao bì nhựa như
-
túi nhựa, đồ xốp,
-
áp dụng tái chế nhờ EPR
cho việc đóng gói
-
là điều thế giới cần.
-
Bạn nghĩ gì về EPR?
Hãy để lại comment bên dưới nhé.
-
Cảm ơn các bạn đã theo dõi!
-
Nếu bạn thích video này, hãy nhấn nút thích
và đăng kí theo dõi kênh nhé <3