-
Chúng ta tạo nên trường học bởi vì ta hy vọng rằng
-
khi trẻ rời ghế nhà trường các em vẫn có thể áp dụng
-
những gì bản thân đã học ở trường
-
Và hiện nay có hàng ngàn bằng chứng từ nhiều lĩnh vực khoa học khác nhau
-
cho rằng trừ khi cá nhân đó tích cực tham gia vào
-
quá trình tiếp thu kiến thức,
trừ khi họ học cách hỏi câu hỏi,
-
học cách thực hành, và về cơ bản học cách hình dung khái niệm
-
và chuyển hóa chúng khi cần,
những ý tưởng đó sẽ tan vào mây khói.
-
Học sinh có thể đạt được
điểm tốt trong bài thi.
-
Chúng ta có lẽ sẽ nghĩ rằng
em ấy đã tiếp thu tốt, thế nhưng một hoặc
-
hai năm sau, kiến thức sẽ mai một đi mất.
-
Mặt khác, nếu một người tự mình
tiến hành các thí nghiệm,
-
tự phân tích dữ liệu, phỏng đoán
và kiểm chứng xem liệu chúng
-
có chính xác không; nếu một người
nghiên cứu lịch sử
-
và trực tiếp đi phỏng vấn,
tìm hiểu lịch sử truyền miệng,
-
sau đó tìm tòi tài liệu,
nghe ngóng thông tin,
-
sau đó quay trở lại và
hỏi sâu hơn, rồi viết một bài báo cáo
-
thì đó là những kỹ năng sẽ
lưu lại lâu dài,
-
ngoài việc phải ghi nhớ một loạt
những cái tên và và một loạt sự kiện
-
và hàng loạt -- thậm chí
là hàng loạt các định nghĩa,
-
mà không còn cái gì khác hữu dụng cả.
-
Khái niệm Thuyết đa trí tuệ
bắt nguồn từ ngành Tâm lý học.
-
Đây là một loại lý thuyết được
phát triển để ghi nhận một thực tế
-
rằng con người có nhiều
thế mạnh trí tuệ khác nhau
-
và các thế mạnh này đóng vai trò
vô cùng quan trọng trong cách trẻ học
-
và cách mọi người hình dung
sự vật trong suy nghĩ,
-
và cách họ sử dụng chúng để
-
thể hiện những gì mà
bản thân đã tiếp thu.
-
Nếu chúng ta đều có cùng một
lối suy nghĩ và chỉ có một loại
-
trí thông minh, thì chúng ta
có thể dạy cho người khác
-
theo cùng một cách và đánh giá chúng
theo cùng một hướng, và điều này sẽ hợp lý.
-
Nhưng khi chúng ta nhận ra rằng
mỗi người đều có lối suy nghĩ khác nhau,
-
có một thế mạnh khác nhau
-
một số người có tư duy ngôn ngữ tốt,
-
một số khác có thể tư duy lô-gíc,
một số khác lại cần thực hành;
-
những người như vậy
cần chủ động khám phá
-
và thử qua nhiều thứ-- khi
ta nhận ra điều đó mới thấy
-
cách giáo dục coi mọi người như nhau
là cách giáo dục bất công nhất
-
bởi nó chỉ tập trung vào
một lối tư duy,
-
mà tôi vẫn thường gọi là
Tư duy giảng viên Luật,
-
một người giỏi ăn nói và rất lô-gíc, và thường nói:
"Nếu em nghĩ như vậy, giỏi.
-
Nếu em không nghĩ được vậy,
tôi không dạy được em."
-
Nếu chúng ta có một đứa trẻ
có cách học
-
thiên về thị giác và không gian,
một đứa trẻ khác học theo cách
-
thực hành, và đứa trẻ thứ ba thích
hỏi các câu hỏi triết học sâu sắc,
-
đứa trẻ thứ tư thích những câu chuyện,
-
chúng ta không cần phải giảng nhanh
khi là giáo viên.
-
Ta có thể cung cấp phần mềm,
cung cấp tài liệu học,
-
hoặc các nguồn có thể
cung cấp tài liệu học cho trẻ theo cách
-
thú vị và gây hứng thú
cho trẻ và giúp các em
-
sử dụng trí tuệ của mình
hiệu quả hơn, và khi công nghệ
-
có thể tương tác được,
trẻ có thể tự tin thể hiện
-
hiểu biết của bản thân theo cách
các em cảm thấy thoải mái nhất.
-
Chúng ta vẫn thường lầm tưởng rằng
cách duy nhất để học một thứ gì đó là đọc
-
sách vở hoặc nghe giảng về
chủ đề đó, và cách duy nhất để
-
thể hiện những gì mình đã tiếp thu
là làm một bài tự luận ngắn
-
hoặc, thỉnh thoảng làm
một bài tiểu luận kèm theo.
-
Nhưng điều đó thật vô nghĩa.
-
Mọi thứ đều có thể được dạy
theo nhiều cách khách nhau,
-
và mọi kiến thức đã tiếp thu
đều có thể được thể hiện theo nhiều cách.
-
Tôi không nghĩ rằng chỉ vì
ta có tám loại trí tuệ, ta cần
-
dạy theo tám phương pháp khác nhau.
-
Làm như vậy thật buồn cười.
-
Dẫu vậy ta luôn phải
tự hỏi bản thân,
-
"Liệu chúng ta có đang tiếp cận
mọi đứa trẻ chưa, và nếu như chưa,
-
có những phương pháp nào khác
để chúng ta có thể làm được điều đó?"
-
Tôi tin rằng chúng ta đang dạy
quá nhiều môn học
-
và ta đang sử dụng quá nhiều
tài liệu học tập, nhưng kết quả đạt được
-
lại là học sinh chỉ có
kiến thức hời hợt
-
như ta vẫn thường ví von,
rộng nhưng nông
-
và khi trẻ ròi khỏi ghế nhà trường,
chúng sẽ quên hầu như mọi thứ.
-
Và tôi nghĩ rằng trường học cần
thay đổi để có ít lĩnh vực hơn
-
mà phải thực sự đi vào
những lĩnh vực đó sâu hơn.
-
Hãy lấy ví dụ về lĩnh vực khoa học đi.
-
Tôi không quan liệu đứa trẻ
đang học vật lý hay sinh học hay địa lý
-
hay thiên văn học trước khi
em ấy vào đại học.
-
Chúng ta có nhiều thời gian
để đi vào tiểu tiết.
-
Tôi tin rằng điều quan trọng nhất
là bắt đầu học cách
-
tư duy khoa học,
học hiểu giả thuyết nghĩa là gì,
-
làm thế nào để kiểm chứng xem
liệu chúng có chuẩn xác hay không;
-
Nếu giả thuyết đó sai, làm sao để
sửa đổi chúng.
-
Điều đó tốn thời gian.
-
Không có cách nào để thể hiện nó
trong một tuần hay thậm chí một tháng.
-
Ta phải học qua việc
làm nhiều loại thử nghiệm,
-
xem kết quả liệu có như
bản thân dự đoán không,
-
liệu kết quả và dự đoán
có khác nhau không, và vân vân.
-
Khi ta tập trung vào khoa học theo
hướng này, vào lúc ta vào
-
00:04:35,786 --> 00:04:37,946
học đại học-- hoặc nếu ta
không học đại học, khi ta làm
-
ở cơ quan-- ta có thể
phân biệt giữa một phát biểu
-
mang tính chủ quan
hoặc định kiến,
-
và phát biểu có
bằng chứng xác đáng.
-
Điều quan trọng nhất của
việc đánh giá là biết được thứ
-
mà bản thân có thể làm.
-
Với tôi, cách tốt nhất để hình dung
là khi một đứa trẻ học chơi thể thao
-
hoặc một đứa trẻ học nghệ thuật,
bởi chúng không hề
-
bí ẩn trong việc làm sao để
trở thành một tiền vệ
-
hay một vận động viên trượt băng
hoặc một nghệ sĩ violin.
-
Khi ta quan sát, khi ta trải nghiệm,
khi ta được huấn luyện,
-
ta sẽ thấy được bản thân đang cải thiện.
-
Ta biết được
so với các đứa trẻ khác.
-
Ở trường học, việc kiểm tra trở thành một bí ẩn.
-
Không ai biết trong bài kiểm tra
sẽ có nội dung gì,
-
và khi nào sẽ có kết quả,
-
cả giáo viên và học sinh
đều không biết cần phải làm gì.
-
Do vậy, tôi thiên về hướng nhấn mạnh
cho trẻ, vào ngày các em cất bước
-
đến trường,
rằng đâu là các thành tích
và đâu là các bài thuyết trình
-
mà các em cần phải
đạt được trong năm.
-
Hãy trở nên thực tế hơn.
-
Hãy nhìn vào những thứ mà
chúng ta coi trọng nhất.
-
Hãy rõ ràng nhất có thể.
-
Hãy cung cấp thông tin phản hồi cho trẻ
sớm nhất có thể,
-
và để trẻ hấp thụ
những phản hồi đó
-
từ đó trẻ sẽ biết được mình đang
làm tốt những gì, và điều gì chưa tốt.
-
Tôi là một nhà văn, và hồi đầu tôi cần
rất nhiều phản hồi từ biên tập viên,
-
bao gồm rất nhiều từ chối từ họ.
-
Nhưng theo thời gian, tôi biết được đâu là
điều quan trọng, tôi biết cách tự biên tập,
-
và giờ đây, phản hồi từ
biên tập viên ít cần thiết hơn nhiều.
-
Và tôi tin rằng, là người trưởng thành,
ta đều biết rằng khi càng thành thạo
-
một lĩnh vực, ta cần càng ít
phê bình từ bên ngoài hơn;
-
chúng ta có một kỹ năng
gọi là tự đánh giá.
-
Và trong trường học, việc đánh giá không nên
là một thứ được làm hộ bản thân.
-
Mà thay vào đó,
ta là một nhân tố chủ động.
-
Tôi nghĩ rằng nền giáo dục Mỹ
nên được thay đổi từ lâu
-
cần mở rộng hơn
thay vì chỉ ở ngoài lề
-
trước hết người ta cần phải xem
các tiền lệ về những nơi
-
giống với khu vực của mình, mà ở đó
phương pháp giáo dục mới thực sự thành công,
-
kiến thức được học sinh tiếp thu hiệu quả,
-
ở đó các em có thể trình bày
kiến thức một cách thoải mái,
-
và ở đó mọi người sẽ
nhìn vào các em và nói,
-
"Tôi cũng muốn có
con cái giỏi như thế này."
-
Do đó chúng ta cần có
nhiều ví dụ tốt.
-
Thứ hai, chúng ta cần có
những cá nhân đóng vai trò
-
trong giáo dục, cụ thể là giáo viên
và phía giám hiệu, những người tin tưởng,
-
muốn thực hiện điều đó, và nhận được
sự giúp đỡ cần thiết để
-
thay đổi lối tư duy, ví như
lấy giáo viên là trung tâm,
-
kiểu dạy "nhồi kiến thức
vào đầu trẻ",
-
thành kiểu dạy kiến thức
là thứ yếu, thay vào đó
-
để trẻ trở thành nhân tố chính
của việc học tập.
-
Thứ ba, tôi nghĩ chúng ta cần có
một số phương thức đánh giá
-
có thể thuyết phục được người khác rằng
loại hình giáo dục này có hiệu quả.
-
Giáo dục lấy trẻ làm trung tâm
sẽ trở nên vô ích
-
nếu ta vẫn sử dụng loại hình
kiểm tra trắc nghiệm cũ
-
từ 50 hay 100 năm trước.
-
Cuối cùng, tôi tin rằng ta cần phải có
một cam kết từ nhà nước xác nhận
-
rằng tính cần thiết của phương pháp này
đối với nền giáo dục nước nhà,
-
và thậm trí cả với các quốc gia khác,
trong tương lai gần.
-
Và khi mọi người vẫn còn
chê trách giáo viên và than phiền
-
rằng ta không thể thử thứ mới
bởi chúng dễ thất bại,
-
thì việc cải cách sẽ bị trì trệ
mãi như trước đây.
-
>>Để tìm hiểu thêm về phương pháp hiệu quả
-
trong giáo dục công,
hãy truy cập edutopia.org