< Return to Video

Sự thức tỉnh mạnh mẽ sau lần đột quỵ của Jill Bolte Taylor.

  • 0:00 - 0:03
    Tôi lớn lên để nghiên cứu bộ não
  • 0:03 - 0:07
    bởi vì tôi có một người anh trai bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn não:
  • 0:07 - 0:09
    tâm thần phân liệt. Là người em gái
  • 0:09 - 0:13
    và sau này là nhà khoa học, tôi muốn tìm hiểu tại sao
  • 0:13 - 0:16
    rằng là tôi có thể đem những giấc mơ, và kết nối chúng
  • 0:16 - 0:19
    với đời thực của tôi, và làm cho chúng trở thành hiện thực.
  • 0:19 - 0:23
    Vấn đề não bộ của anh trai tôi là gì và
  • 0:23 - 0:26
    sao mà bệnh tâm thần phân liệt đã làm anh ấy không thể nối kết
  • 0:26 - 0:30
    những giấc mơ của anh với đời thường, và rồi
  • 0:30 - 0:32
    thay vào đó trở thành ảo tưởng?
  • 0:33 - 0:35
    Vì vậy, tôi đã đặt hết tâm huyết vào nghiên cứu
  • 0:35 - 0:38
    những bệnh tâm thần ở mức trầm trọng. Tôi đã chuyển nhà từ tiểu bang
  • 0:38 - 0:41
    Indiana đến thành phố Boston, nơi mà tôi đã làm việc
  • 0:41 - 0:44
    tại phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Francine Benes, ở Harvard
  • 0:44 - 0:50
    Khoa thần kinh. Và trong phòng thí nghiệm, chúng tôi đã đặt câu hỏi,
  • 0:50 - 0:55
    "Sự khác biệt sinh học giữa những bộ não khác nhau là gì
  • 0:55 - 0:57
    người như thế nào thì được chẩn đoán là có bộ não bình thường,
  • 0:57 - 1:00
    so với bộ não của người bị tâm thần phân liệt,
  • 1:00 - 1:05
    trầm cảm phân liệt hay rối loạn lưỡng cực?"
  • 1:05 - 1:08
    Vì vậy, chúng tôi đã phác thảo cốt lõi về những vi mạch
  • 1:08 - 1:11
    trong não bộ: Những tế bào nào liên lạc với
  • 1:11 - 1:14
    những tế bào nào, với điều kiện hóa học nào, và kế tiếp
  • 1:14 - 1:17
    định lượng những chất hóa học đó là bao nhiêu?
  • 1:17 - 1:21
    Và cuộc sống của tôi đã rất có ý nghĩa vì tôi đã tập trung vào
  • 1:21 - 1:24
    những nghiên cứu hằng ngày.
  • 1:24 - 1:27
    Nhưng vào những buổi tối và cuối tuần,
  • 1:27 - 1:32
    tôi đi đây đó vận động cho NAMI, Hiệp Hội Bệnh Thần Kinh Toàn Quốc.
  • 1:32 - 1:35
    Nhưng vào buổi sáng ngày 10 tháng 12 năm 1996, tôi thức dậy
  • 1:35 - 1:39
    khám phá ra rằng Tôi có một chứng rối loạn não của chính mình
  • 1:39 - 1:43
    Một mạch máu ở bên bán cầu trái bộ não của tôi bị vỡ.
  • 1:43 - 1:45
    Và trong vòng 4 tiếng đồng hồ,
  • 1:45 - 1:50
    Tôi đã quan sát toàn bộ tiến trình thoái hóa về khả năng
  • 1:50 - 1:54
    xử lý thông tin. Vào sáng cái ngày bị xuất huyết não,
  • 1:54 - 2:00
    Tôi không thể đi, nói, đọc, viết hoặc nhớ lại bất kỳ cái gì của cuộc sống tôi.
  • 2:00 - 2:04
    Về cơ bản, tôi trở thành đứa trẻ sơ sinh trong cơ thể của một người phụ nữ.
  • 2:05 - 2:08
    Nếu bạn đã từng nhìn thấy một bộ não con người,
  • 2:08 - 2:11
    sẽ thấy nó hiển nhiên có hai bán cầu hoàn toàn tách biệt nhau.
  • 2:11 - 2:17
    Và tôi đã mang cho bạn một bộ não người thật.
  • 2:20 - 2:27
    Vậy, đây là một bộ não người thật.
  • 2:28 - 2:30
    Đây là mặt trước của não,
  • 2:30 - 2:34
    mặt sau của não bộ với tủy sống treo xuống,
  • 2:34 - 2:38
    và đây là cách nó sẽ được đặt bên trong đầu của tôi.
  • 2:38 - 2:40
    Và khi bạn nhìn vào bộ não, nó rõ ràng rằng
  • 2:40 - 2:45
    hai bán cầu não là hoàn toàn tách rời nhau.
  • 2:46 - 2:48
    Đối với những bạn am hiểu về máy tính,
  • 2:48 - 2:51
    thì bán cầu phải của chúng ta hoạt động như một bộ xử lý song song,
  • 2:51 - 2:55
    trong khi bán cầu trái hoạt động như một bộ xử lý nối tiếp.
  • 2:55 - 2:58
    Hai bán cầu truyền thông với nhau
  • 2:58 - 3:00
    xuyên qua thể chai,
  • 3:00 - 3:04
    là phần được tạo bởi 300 triệu thớ/sợi trục thần kinh.
  • 3:04 - 3:06
    Nhưng ngoài ra,
  • 3:06 - 3:10
    hai bán cầu là hoàn toàn riêng biệt.
  • 3:10 - 3:13
    Bởi vì chúng xử lý thông tin khác nhau,
  • 3:13 - 3:16
    mỗi bán cầu suy nghĩ về những điều khác nhau,
  • 3:16 - 3:20
    chúng quan tâm về những điều khác nhau, và, tôi dám nói rằng,
  • 3:20 - 3:24
    mỗi bán cầu có cá tính rất khác nhau.
  • 3:25 - 3:32
    Xin phép. Cảm ơn. Đó là đùa thôi. (Trợ lý: Vâng)
  • 3:33 - 3:37
    Bán cầu phải của chúng ta là về thời điểm hiện tại.
  • 3:37 - 3:42
    Đó là về "ngay ở đây, ngay bây giờ."
  • 3:42 - 3:45
    Bán cầu phải của chúng ta, nó nghĩ bằng hình ảnh
  • 3:45 - 3:49
    và nó học khả năng phán đoán thông qua sự chuyển động của cơ thể chúng ta.
  • 3:49 - 3:54
    Thông tin, dưới hình thức năng lượng, chảy vào cùng một lúc
  • 3:54 - 3:56
    qua tất cả các hệ thống giác quan của chúng ta
  • 3:56 - 3:59
    và rồi nó phát triển tạo thành những bức ảnh (cắt dán) nghệ thuật rất lớn
  • 3:59 - 4:03
    về những gì mà hiện tại trông giống như thế,
  • 4:03 - 4:06
    những gì mà thời điểm hiện tại ngửi thấy và nếm thấy,
  • 4:06 - 4:10
    những gì giống như cảm giác, và những gì giống như âm thanh.
  • 4:11 - 4:16
    Tôi là một đơn vị năng lượng kết nối với tất cả năng lượng quanh tôi
  • 4:16 - 4:19
    thông qua ý thức của não phải.
  • 4:19 - 4:23
    Chúng ta là những đơn vị năng lượng được kết nối với những đơn vị khác
  • 4:23 - 4:29
    thông qua ý thức nhờ não phải của chúng ta như trong một gia đình lớn của loài người..
  • 4:29 - 4:31
    Và ngay đây,
  • 4:31 - 4:33
    ngay bây giờ, chúng ta là những anh chị em trên địa cầu,
  • 4:33 - 4:37
    ở đây để làm cho thế giới tốt đẹp hơn.
  • 4:37 - 4:43
    Và trong giây phút này chúng ta thật hoàn hảo, chúng ta nguyên vẹn và xinh đẹp.
  • 4:44 - 4:49
    Não trái của tôi, hay của chúng ta, là một nơi rất khác biệt.
  • 4:49 - 4:53
    Não trái của chúng ta tư duy tuyến tính và có phương pháp rõ ràng.
  • 4:53 - 4:55
    Não trái của chúng ta
  • 4:55 - 4:59
    là tất cả về quá khứ và là tất cả về tương lai.
  • 4:59 - 5:02
    Não trái của chúng ta được thiết kế để vẽ ra
  • 5:02 - 5:05
    bức tranh cắt dán khổng lồ của hiện tại và
  • 5:05 - 5:09
    bắt đầu tạo ra càng lúc càng nhiều chi tiết từ những chi tiết này.
  • 5:09 - 5:11
    Sau đó nó phân loại và
  • 5:11 - 5:15
    tổ chức tất cả những thông tin đó, kết hợp nó với
  • 5:15 - 5:18
    mọi thứ trong quá khứ mà chúng ta đã học, và
  • 5:18 - 5:21
    lên kế hoạch cho tương lai tất cả những gì chúng ta có thể.
  • 5:22 - 5:26
    Và não trái của chúng ta tư duy bằng ngôn ngữ.
  • 5:26 - 5:29
    Nó là phần não đối thoại liên tục, kết nối tôi và
  • 5:29 - 5:33
    thế giới nội tại với thế giới bên ngoài.
  • 5:33 - 5:37
    Đó là một giọng nói nhỏ nói với tôi: "Này,
  • 5:37 - 5:40
    nhớ mua chuối trên đường về nhà nhé.
  • 5:40 - 5:41
    Tôi cần nó vào buổi sáng."
  • 5:41 - 5:44
    Sự thông minh tính toán đó đã nhắc nhở tôi
  • 5:44 - 5:47
    khi tôi phải giặt giũ. Nhưng có lẽ quan trọng nhất,
  • 5:47 - 5:51
    là khi giọng nói nhỏ đó nói với tôi rằng,
  • 5:51 - 5:57
    "Tôi là. Tôi là."Và ngay lúc não trái của tôi nói với tôi rằng "Tôi là"
  • 5:57 - 6:00
    Tôi trở nên riêng biệt.
  • 6:00 - 6:04
    Tôi trở thành một cá thể biệt lập, tách rời khỏi dòng năng lượng xung quanh,
  • 6:04 - 6:07
    và rồi tách khỏi các bạn.
  • 6:07 - 6:10
    Và đây là phần não mà tôi đã mất
  • 6:10 - 6:12
    vào buổi sáng mà tôi đột quỵ.
  • 6:12 - 6:16
    Vào buổi sáng đó, tôi thức dậy
  • 6:16 - 6:21
    với cơn đau búa bổ đằng sau mắt trái. Và nó
  • 6:21 - 6:23
    đau tê buốt giống như khi
  • 6:23 - 6:27
    bạn cắn cây kem đá vậy. Và nó tóm lấy tôi
  • 6:27 - 6:30
    rồi nó thả tôi ra. Và nó lại tóm lấy tôi
  • 6:31 - 6:34
    sau đó thả tôi ra. Và nó rất khác thường
  • 6:34 - 6:37
    khác với mọi kinh nghiệm về bất kỳ loại đau đớn nào của tôi,
  • 6:37 - 6:39
    nên tôi đã nghĩ, OK, tôi chỉ việc bắt đầu thói quen bình thường.
  • 6:39 - 6:42
    Vậy nên tôi thức dậy và nhảy vào máy tập của tôi,
  • 6:42 - 6:45
    đó là loại máy tập toàn bộ thân thể.
  • 6:45 - 6:49
    Và tôi bị rối loạn trên cái thứ này, và tôi nhận ra
  • 6:50 - 6:54
    rằng tay tôi trông như bộ vuốt nguyên thủy đang bám chặt
  • 6:54 - 6:57
    vào tay vịn. Và tôi nghĩ rằng "Thật lạ lùng."
  • 6:57 - 7:00
    Và tôi nhìn xuống toàn thân và nghĩ "Whoa,
  • 7:00 - 7:03
    Tôi giống cái quái gì đây." Và nó dường như là
  • 7:03 - 7:06
    ý thức của tôi bị đẩy ra khỏi nhận thức về thực tế của tôi,
  • 7:06 - 7:09
    nơi mà tôi là một con người
  • 7:09 - 7:12
    đang ở trên một cỗ máy và trải nghiệm tới một không gian bí hiểm
  • 7:12 - 7:16
    nơi mà tôi chứng kiến tôi trải nghiệm những điều này.
  • 7:17 - 7:19
    Và tất cả thật kỳ dị, và cơn nhức đầu của tôi
  • 7:19 - 7:21
    trở nên tồi tệ hơn. Nên tôi rời khỏi cái máy tập,
  • 7:21 - 7:24
    và tôi đi ngang phòng khách, và tôi
  • 7:24 - 7:26
    nhận ra rằng mọi thứ bên trong cơ thể tôi
  • 7:26 - 7:31
    bị chậm lại. Và mỗi bước chân đều rất cứng nhắc và
  • 7:31 - 7:34
    rất chậm rãi. Những bước chân không còn linh động,
  • 7:34 - 7:37
    và nhận thức của tôi bị co lại,
  • 7:37 - 7:41
    nên tôi chỉ tập trung vào hệ thống nội tại bên trong.
  • 7:41 - 7:43
    Và tôi đứng trong phòng tắm sẵn sàng bước tới
  • 7:43 - 7:45
    chỗ vòi sen, và tôi có thể thật sự nghe thấy
  • 7:45 - 7:48
    cuộc đối thoại bên trong cơ thể. Tôi nghe một giọng nhỏ
  • 7:48 - 7:51
    nói rằng. "OK, ê cơ bắp, mày phải co lại.
  • 7:51 - 7:52
    Ê cơ bắp, mày thả lỏng đi."
  • 7:52 - 7:55
    Và sau đó tôi mất thăng bằng, và tôi dựa vào tường.
  • 7:55 - 7:59
    Tôi nhìn xuống cánh tay và nhận ra
  • 7:59 - 8:03
    rằng tôi không thể xác định được phạm vi cơ thể mình nữa.
  • 8:03 - 8:07
    Tôi không thể xác định được chỗ nào tôi bắt đầu và kết thúc ở đâu,
  • 8:07 - 8:10
    bởi vì những nguyên tử và phân tử của tay tôi
  • 8:10 - 8:14
    trộn lẫn với những nguyên tử và phân tử của bức tường.
  • 8:14 - 8:18
    Và tất cả những gì tôi có thể phát hiện là năng lượng - năng lượng.
  • 8:18 - 8:20
    Và tôi tự hỏi "Mình bị cái gì vậy?
  • 8:20 - 8:23
    Cái gì đang xảy ra?" Và trong khoảnh khắc, cuộc đối thoại não của tôi--
  • 8:24 - 8:27
    cuộc đối thoại của não trái của tôi -- trở nên hoàn toàn im lặng.
  • 8:27 - 8:30
    Giống như ai đó cầm điều khiển từ xa
  • 8:30 - 8:33
    và bấm vào nút Mute. Hoàn toàn im lặng.
  • 8:33 - 8:36
    Và thoạt tiên tôi bị sốc khi tìm chính mình
  • 8:36 - 8:40
    bên trong một đầu óc im lặng. Nhưng sau đó tôi ngay lập tức
  • 8:40 - 8:44
    đắm chìm trong vẻ tráng lệ của những dòng năng lượng xung quanh.
  • 8:44 - 8:48
    Và bởi vì tôi không còn nhận ra
  • 8:48 - 8:51
    phạm vi cơ thể của mình được nữa, tôi cảm thấy to lớn và mở rộng ra.
  • 8:51 - 8:55
    Tôi cảm thấy mình và tất cả năng lượng là một,
  • 8:55 - 8:58
    và nó thật đẹp.
  • 8:58 - 9:00
    Và đột nhiên não trái của tôi trở lại,
  • 9:00 - 9:03
    và nó nói với tôi "Này! Chúng ta có một rắc rối!
  • 9:03 - 9:05
    Chúng ta có vấn đề! Chúng ta cần giúp đỡ."
  • 9:05 - 9:07
    Và tôi tiếp tục "Ahh! Tôi có rắc rối!
  • 9:07 - 9:10
    Tôi có vấn đề." Nó giống như là "Ok Ok, tôi có vấn đề."
  • 9:10 - 9:13
    Nhưng sau đó tôi lập tức trở lại
  • 9:13 - 9:16
    trạng thái nhận thức -- và tôi âu yếm
  • 9:16 - 9:19
    nhắc tới nơi đó như Xứ sở Diệu kỳ.
  • 9:20 - 9:22
    Ở đó thật đẹp. Tưởng tượng sẽ thế nào
  • 9:22 - 9:25
    khi được hoàn toàn ngắt khỏi bộ não
  • 9:25 - 9:28
    mà liên kết bạn với thế giới bên ngoài.
  • 9:28 - 9:31
    Tôi ở đây trong không gian này, và công việc -- và mọi
  • 9:31 - 9:34
    áp lực liên quan đến công việc -- biến mất.
  • 9:34 - 9:37
    Và tôi thấy lâng lâng trong người. Và hãy tưởng tượng:
  • 9:37 - 9:41
    mọi quan hệ trong thế giới bên ngoài hay mọi
  • 9:41 - 9:44
    áp lực liên quan đến chúng -- tất cả đã biến mất.
  • 9:44 - 9:49
    Tôi cảm nhận sự thư thái.
  • 9:49 - 9:54
    Và hãy tưởng tượng sẽ thế nào khi được trút bỏ 37 năm gánh nặng tình cảm!
  • 9:54 - 9:59
    (Tiếng cười) Ôi! Tôi cảm nhận niềm hân hoan.
  • 10:00 - 10:03
    Hân hoan. Tuyệt đẹp.
  • 10:03 - 10:05
    Khi đó, não trái của tôi kết nối trở lại và nói,
  • 10:05 - 10:07
    "Kìa! Bà phải tập trung.
  • 10:07 - 10:09
    Chúng ta cần giúp đỡ." Và tôi nghĩ, "Tôi phải đi kêu cứu.
  • 10:09 - 10:11
    Tôi cần tập trung."
  • 10:11 - 10:13
    Vậy là tôi ra khỏi phòng tắm và mặc quần áo
  • 10:13 - 10:15
    theo phản xạ và đi quanh căn nhà của mình,
  • 10:15 - 10:17
    tôi nghĩ rằng "Tôi phải đi làm. Tôi phải đi làm.
  • 10:17 - 10:20
    Tôi lái xe được không? Tôi lái xe được không?"
  • 10:20 - 10:22
    Ngay lúc đó tay phải tôi bị
  • 10:22 - 10:25
    tê cứng hoàn toàn. Khi đó tôi nhận ra,
  • 10:25 - 10:28
    "Lạy Chúa! Tôi đang bị tai biến! Tôi đang bị tai biến!
  • 10:28 - 10:31
    Và điều tiếp theo bộ não nói với tôi là "Chà!
  • 10:31 - 10:37
    Thật quá phê." (Tiếng cười) "Thật quá phê!
  • 10:37 - 10:39
    Bao nhiêu nhà khoa học nghiên cứu não bộ có cơ hội
  • 10:39 - 10:42
    được nghiên cứu não của chính họ từ bên trong?"
  • 10:42 - 10:44
    (Tiếng cười)
  • 10:44 - 10:48
    Và tôi chợt nghĩ rằng "Nhưng tôi là một phụ nữ vô cùng bận rộn!"
  • 10:48 - 10:51
    (Tiếng cười) "Tôi không có thời gian để tai biến!"
  • 10:51 - 10:53
    Thế nên tôi nghĩ "OK, không thể ngăn trận tai biến,
  • 10:53 - 10:56
    vậy tôi sẽ để thế trong một hay hai tuần,
  • 10:56 - 10:58
    và rồi sẽ trở lại bình thường. OK.
  • 10:58 - 11:00
    Tôi phải gọi cứu giúp. Tôi phải gọi tới nơi làm việc."
  • 11:00 - 11:02
    Tôi không thể nhớ số ở nơi làm,
  • 11:02 - 11:04
    nên tôi nhớ rằng, trong phòng làm việc tôi có một cái danh thiếp
  • 11:04 - 11:07
    ghi số của mình trên đó. Tôi đi vào phòng làm việc,
  • 11:07 - 11:10
    rút ra một tập danh thiếp dày 3 inch.
  • 11:10 - 11:13
    Tôi nhìn vào cái danh thiếp trên cùng và mặc dù
  • 11:13 - 11:17
    tôi có thể thấy rõ trông nó như thế nào,
  • 11:17 - 11:19
    tôi vẫn không thể nói
  • 11:19 - 11:22
    liệu đó có phải danh thiếp của mình hay không bởi tôi chỉ có thể thấy những điểm ảnh.
  • 11:22 - 11:24
    Và những điểm ảnh của các từ lẫn
  • 11:24 - 11:27
    với các điểm ảnh hình nền và các điểm ảnh của những biểu tượng,
  • 11:27 - 11:29
    và tôi không thể nhận ra.
  • 11:29 - 11:32
    Lúc đó tôi đợi một khoảnh khắc minh mẫn.
  • 11:32 - 11:35
    Trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ có thể
  • 11:35 - 11:38
    kết nối lại với thực tế và sẽ có thể nói
  • 11:38 - 11:40
    đó không phải là cái card mình tìm...đó không phải là cái card...đó không phải là cái card.
  • 11:40 - 11:44
    Tôi mất 45 phút để xem hết 1 inch
  • 11:44 - 11:46
    trong tập danh thiếp đó.
  • 11:47 - 11:49
    Trong lúc đó, với 45 phút, khối xuất huyết đã
  • 11:49 - 11:51
    lớn dần lên trong não trái của tôi.
  • 11:51 - 11:54
    Tôi không thể hiểu các chữ số. Tôi không hiểu cái điện thoại,
  • 11:54 - 11:56
    nhưng đó là kế hoạch duy nhất tôi có.
  • 11:56 - 11:59
    Do đó tôi lấy điện thoại và đặt nó ở đây. Tôi lấy danh thiếp
  • 11:59 - 12:01
    đặt nó ở đây, và
  • 12:01 - 12:05
    so những hình ngoằn nghèo trên danh thiếp
  • 12:05 - 12:08
    với hình ngoằn nghèo trên bàn phím điện thoại.
  • 12:08 - 12:11
    Nhưng khi đó tôi lại rơi vào Xứ sở Thần tiên,
  • 12:11 - 12:14
    và khi tỉnh lại không nhớ rằng mình
  • 12:14 - 12:15
    đã bấm số hay chưa.
  • 12:15 - 12:19
    Thế nên tôi phải điều khiển cánh tay tê liệt như một cánh tay cụt
  • 12:19 - 12:22
    và che những con số đã bấm rồi
  • 12:22 - 12:25
    để khi trở lại bình thường
  • 12:25 - 12:30
    tôi sẽ biết rằng "Rồi, mình đã bấm số đó rồi."
  • 12:30 - 12:32
    Cuối cùng, tất cả các số đã được bấm
  • 12:32 - 12:34
    và tôi chờ điện thoại, và
  • 12:34 - 12:37
    đồng nghiệp của tôi nhấc máy và anh ta nói với tôi,
  • 12:38 - 12:43
    "Woo woo woo woo." (Tiếng cười) Và tôi nghĩ thầm,
  • 12:43 - 12:49
    "Lạy Chúa, hắn ta nghe như một con chó Golden Retriever!"
  • 12:50 - 12:52
    Thế nên tôi nói với anh ta -- rõ ràng trong đầu, tôi nói với anh ta:
  • 12:52 - 12:54
    "Đây là Jill! Tôi cần giúp đỡ!"
  • 12:55 - 12:58
    Và tiếng tôi phát ra là "Woo woo woo woo woo."
  • 12:58 - 13:00
    Tôi nghĩ "Lạy Chúa, tôi nói nghe như một con chó."
  • 13:00 - 13:03
    Tôi không thể biết -- Tôi không hề biết
  • 13:03 - 13:06
    mình không thể nói hay hiểu ngôn ngữ cho đến khi thử nói ra.
  • 13:06 - 13:09
    Vậy là anh ta nhận ra tôi cần giúp đỡ và đã đến cứu tôi.
  • 13:09 - 13:13
    Một lúc sau, tôi đang ở trong
  • 13:13 - 13:17
    xe cấp cứu từ một bệnh viện ở Boston đến Bệnh viện đa khoa Massachusetts.
  • 13:17 - 13:19
    Tôi co người như một bào thai.
  • 13:19 - 13:26
    Và giống như một quả bóng bay với chút không khí cuối cùng,
  • 13:26 - 13:29
    ngay phía ngoài quả bóng,
  • 13:29 - 13:33
    tôi cảm thấy năng lượng của mình thoát đi và -- tôi thấy linh hồn mình đầu hàng.
  • 13:33 - 13:39
    Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng mình
  • 13:39 - 13:42
    đã không còn là chỉ huy cuộc sống của bản thân.
  • 13:42 - 13:45
    Và hoặc là các bác sĩ cứu được cơ thể và cho tôi
  • 13:45 - 13:48
    cơ hội sống thứ hai, hoặc đây có lẽ
  • 13:48 - 13:50
    là khoảnh khắc thay đổi của tôi.
  • 13:55 - 13:59
    Khi tôi tỉnh dậy vào buổi chiều, tôi bị sốc
  • 13:59 - 14:04
    khi thấy rằng mình vẫn còn sống. Khi tôi cảm thấy linh hồn mình đầu hàng,
  • 14:04 - 14:07
    tôi đã nói lời chia tay với cuộc sống.
  • 14:07 - 14:11
    Và trí óc tôi lúc đó bị treo giữa hai hiện thực
  • 14:11 - 14:15
    hoàn toàn tương phải. Tôi cảm thấy tín hiệu đi qua
  • 14:15 - 14:18
    hệ thống giác quan như những cơn đau.
  • 14:19 - 14:23
    Ánh sáng thiêu đốt não bộ tôi như lửa cháy rừng, các âm thanh
  • 14:23 - 14:27
    quá lớn và hỗn loạn đến mức tôi không thể nhận ra
  • 14:27 - 14:31
    một giọng nói nào từ mớ hỗn độn,
  • 14:31 - 14:35
    và tôi chỉ muốn được trốn thoát. Bởi tôi không thể xác định
  • 14:35 - 14:40
    vị trí cơ thể trong không gian, tôi thấy mình khổng lồ và bao trùm,
  • 14:40 - 14:44
    như một vị thần mới được thả ra khỏi chai.
  • 14:45 - 14:50
    Và linh hồn tôi bay cao lên tự do, như một con cá voi khổng lồ
  • 14:50 - 14:55
    lướt qua đại dương phiêu diêu yên lặng.
  • 14:56 - 15:04
    Niết bàn. Tôi đã tìm thấy cõi Niết bàn. Và tôi nhớ mình đã nghĩ rằng,
  • 15:04 - 15:07
    không có cách nào mình có thể nhét lại
  • 15:07 - 15:12
    sự khổng lồ của bản thân vào cơ thể tí hon này được.
  • 15:14 - 15:18
    Nhưng khi đó tôi nhận ra "Nhưng tôi vẫn đang sống! Tôi vẫn đang sống,
  • 15:18 - 15:22
    và tôi đã thấy cõi Niết bàn. Và nếu tôi đã
  • 15:22 - 15:25
    tìm thấy cõi Niết bàn và vẫn còn sống, khi đó mọi người
  • 15:25 - 15:32
    đang sống cũng có thể thấy cõi Niết bàn." Tôi hình dung thế giới
  • 15:32 - 15:36
    đầy những con người đẹp đẽ, ôn hòa, nhân ái,
  • 15:36 - 15:39
    yêu thương, những người biết rằng họ sẽ đạt tới
  • 15:39 - 15:43
    nơi này vào một lúc nào đó. Và rằng họ có thể
  • 15:43 - 15:47
    chủ động bước sang bên phải của
  • 15:47 - 15:52
    não trái và tìm thấy sự bình yên này. Khi đó
  • 15:52 - 15:56
    tôi nhận ra trải nghiệm, sự thức tỉnh này
  • 15:56 - 16:00
    là một món quà quý giá đến thế nào
  • 16:01 - 16:10
    đối với cuộc sống của ta. Điều đó thúc đẩy tôi hồi phục.
  • 16:10 - 16:13
    Hai tuần rưỡi sau tai biến,
  • 16:13 - 16:15
    những nhà phẫu thuật đến và lấy ra cục máu đông
  • 16:15 - 16:18
    bằng cỡ quả bóng golf ở trung tâm ngôn ngữ của tôi.
  • 16:18 - 16:20
    Đây là tôi với mẹ,
  • 16:20 - 16:28
    một thiên thần thực sự trong cuộc sống của tôi. Tôi mất tám năm để hoàn toàn bình phục.
  • 16:29 - 16:34
    Vậy thì chúng ta là ai? Chúng là là năng lượng sự sống của vũ trụ,
  • 16:34 - 16:39
    với sự linh hoạt của đôi tay và hai trí óc tư duy.
  • 16:39 - 16:43
    Và chúng ta có khả năng để chọn lựa, trong mỗi phút giây,
  • 16:43 - 16:47
    chúng ta muốn là ai và thế nào trong thế giới.
  • 16:48 - 16:50
    Ngay tại đây, ngay lúc này. Tôi có thể bước vào
  • 16:50 - 16:54
    ý thức của não phải, nơi mà chúng ta đang ở.
  • 16:54 - 16:58
    Tôi là năng lượng sự sống của vũ trụ.
  • 16:58 - 17:01
    Tôi là năng lượng sự sống của 50 nghìn tỉ
  • 17:01 - 17:06
    phân tử siêu việt tạo nên hình dạng của tôi, là một với tất cả chúng.
  • 17:07 - 17:10
    Hay, tôi có thể chọn để bước vào ý thức của
  • 17:10 - 17:14
    não trái, nơi mà tôi trở thành một cá nhân riêng biệt,
  • 17:14 - 17:17
    một khối riêng. Tách biệt với dòng chảy,
  • 17:18 - 17:21
    tách biệt với các bạn. Tôi là Tiến sĩ Jill Bolte Taylor:
  • 17:21 - 17:28
    trí thức, nhà giải phẫu thần kinh. Đây là "ta" trong bản thân tôi.
  • 17:32 - 17:39
    Bạn sẽ chọn bên nào? Bạn chọn bên nào? Và khi nào?
  • 17:41 - 17:45
    Tôi tin rằng càng nhiều khoảng thời gian
  • 17:45 - 17:48
    ta chọn sự tĩnh tâm sâu thẳm
  • 17:48 - 17:51
    trong não phải, chúng ta càng đem đến
  • 17:51 - 17:55
    nhiều hoà bình hơn cho thế giới, và hành tinh này sẽ yên lành hơn.
  • 17:55 - 18:00
    Tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng lan tỏa.
Title:
Sự thức tỉnh mạnh mẽ sau lần đột quỵ của Jill Bolte Taylor.
Speaker:
Jill Bolte Taylor
Description:

Jill Bolte Taylor đã có một cơ hội nghiên cứu mà hiếm khi một nhà khoa học nghiên cứu não bộ nào có: Bà bị đột quỵ nguy cấp, và đã tự quan sát chức năng vận hành não bộ của mình -- sự chuyển động, tiếng nói, sự tự nhận thức - từng chức năng dần mất đi hoạt động của nó. Một câu chuyện đáng kinh ngạc.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
18:21
Thach Thao Nguyen Phuc added a translation

Vietnamese subtitles

Revisions