-
(Khán giả vỗ tay)
-
Đúng vậy, từ đây trở đi sẽ toàn là
chuyện đi xuống, tôi hứa đấy.
-
Thực ra, tôi muốn đưa các bạn
quay lại khoảng 15 năm trước.
-
Lúc tôi đang làm trong ngành quảng
cáo đó là công việc đầu tiên của tôi
-
và tôi đã tuyển dụng một người
mà tôi nghĩ sẽ
-
là thiên tài sáng tạo.
-
Anh ta thông thạo sáu ngôn ngữ,
-
tự học, và có những ý tưởng
xuất sắc trong buổi phỏng vấn.
-
Tôi đã thuê anh ta, nhưng sau đó
anh ta không làm gì cả.
-
Anh ta bắt đầu tụt lại xa
so với thời hạn công việc.
-
Tôi đang cố gắng tìm cách che giấu
điều này và đảm bảo rằng
-
tôi không bị sa thải vì đã
tuyển dụng anh ta.
-
Trong lúc tôi đang loay hoay giải quyết,
-
một lãnh đạo cấp cao trong tổ chức
của chúng tôi bước đến bàn làm việc của anh ấy,
-
và bắt đầu hét vào mặt anh.
-
Và nói rằng nếu anh không làm việc nghiêm túc
-
thì sẽ bị sa thải.
-
Tôi nhìn thấy cảnh đó.
-
Và tôi phải đưa ra một lựa chọn,
liệu tôi có nên lên tiếng hay im lặng.
-
Tôi biết rằng cả đời mình
tôi luôn là người chọn im lặng.
-
Khi tôi còn học tiểu học,
-
tôi bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng,
-
khi đến nơi tôi mới biết mình không bị phạt,
-
nhưng tôi vẫn khóc.
-
(Khán giả cười)
-
Và, tôi chỉ là một đứa trẻ quá chăm
chăm vào việc tuân theo các quy tắc,
-
đến mức tôi còn tuân thủ
cả những quy tắc chưa hề tồn tại,
-
chỉ để phòng khi một ngày nào đó
chúng sẽ được tạo ra.
-
Tôi thực sự muốn tuân thủ,
-
tôn trọng những người lớn tuổi,
làm hài lòng các cấp lãnh đạo.
-
Nhưng trong tình huống này,
tôi cảm thấy mình phải nói gì đó
-
Vì vậy, tôi nhìn quanh tổ chức và tìm
người mà tôi biết sẽ đứng về phía mình.
-
Đó là cấp trên của sếp tôi.
-
Năm ngoái, bà ấy đã đề cử tôi
cho một giải thưởng
-
và còn ghé qua bàn làm việc
của tôi mỗi tuần
-
để bàn luận về chương trình "Survivor"
điều này khiến tôi buộc phải xem "Survivor"
-
Tôi cảm thấy bà ấy là nơi an toàn để tìm đến.
-
Thế là tôi bước vào
văn phòng của bà ấy.
-
Tôi nói: “Tôi nghĩ đây là một
sự bất công khủng khiếp,
-
không ai đáng bị đối xử như vậy.
-
Và chưa nói đến việc đó, tôi lo rằng
anh ấy sẽ nghỉ việc,
-
và nếu bà nghĩ rằng bây giờ
chúng ta đã chậm tiến độ,
-
hãy đợi đến khi anh ấy
rời khỏi tổ chức,
-
chúng ta sẽ rơi vào khủng hoảng."
-
Phù, thở phào, không có gì tồi tệ xảy ra.
-
Ngoại trừ việc sau đó sếp của
sếp tôi kéo tôi xuống hành lang
-
và đẩy tôi vào một căn phòng tối.
-
Đèn bật lên, tôi hoàn toàn choáng ngợp,
-
và tôi đang đứng ở một nơi mà tôi
-
chưa từng thấy trong đời,
ngay giữa nhà vệ sinh nữ.
-
Thì ra đây là căn phòng duy nhất
trên tầng của chúng tôi không có cửa sổ.
-
Và sếp của sếp tôi, bà ấy
tiếp tục nói với tôi rằng
-
nếu tôi còn dám lên tiếng không
đúng lúc thêm lần nào nữa,
-
tôi sẽ bị sa thải.
-
Vì vậy, sau đó tôi đã đưa ra
ba quyết định.
-
Quyết định đầu tiên là tôi sẽ không bao giờ
-
làm công việc nào
-
mà người khác có thể sa thải tôi.
-
Đây chính là sức hút của việc làm
giáo sư với chế độ biên chế, đúng không?
-
(Khán giả cười)
-
Check.
-
Cam kết thứ hai là tôi sẽ
-
cố gắng nghiên cứu cách tạo ra các tổ chức
-
nơi việc lên tiếng được chào đón
thay vì bị bóp nghẹt.
-
Và tôi đã trở thành một
nhà tâm lý học tổ chức.
-
Một trong những hình mẫu
của tôi là Bob Sutton.
-
Mục tiêu của tôi là đi theo
con đường của ông ấy.
-
Và đó là điều tôi đã cố gắng làm
-
trong suốt mười lăm năm qua.
-
Và quyết định thứ ba tôi đưa ra
-
là không bao giờ bước vào
nhà vệ sinh nữ nữa.
-
(Khán giả cười)
-
Thật tự hào nói rằng tôi cũng
giữ đúng lời hứa đó.
-
Nhưng một trong những điều tôi
đã thực sự làm từ đó đến nay
-
là tôi đã nghiên cứu về
những con người mà tôi gọi
-
là “những người nguyên bản.”
-
Và khi tôi nghĩ về
những người nguyên bản,
-
họ là những người không giống tôi.
-
Họ là những người thoải mái
nổi bật và lên tiếng,
-
là những người không theo lối mòn,
sẵn sàng thúc đẩy
-
sự sáng tạo và thay đổi
trong thế giới này.
-
Và dường như họ chỉ lấy
bằng cấp từ Stanford.
-
Theo những gì tôi biết, trường này
dường như độc quyền
-
trong xu hướng này.
-
Nhưng tôi thực sự muốn biết
-
làm thế nào để tất cả chúng ta
có thể trở nên nguyên bản hơn,
-
và quan trọng hơn là
làm thế nào để chúng ta
-
có thể trở thành những người
nguyên bản hiệu quả hơn.
-
Bởi vì rất thường xuyên, chúng ta
đi trước thời đại.
-
Hoặc việc có những ý tưởng sáng tạo
lại trở thành một trải nghiệm rất cô đơn.
-
Tôi muốn biết chúng ta có thể
làm gì để thay đổi điều đó,
-
và xa hơn nữa, làm thế nào để
xây dựng một tổ chức
-
nơi sự nguyên bản có thể
phát triển mạnh mẽ.
-
Vì vậy, hôm nay tôi muốn
mang đến cho các bạn
-
một danh sách 10 điều quan trọng
nhất mà tôi đã học được
-
về những yếu tố cần thiết để
xây dựng văn hóa khuyến khích
-
sự nguyên bản hiệu quả.
-
Nhưng đáng tiếc là tôi chỉ
nghĩ ra được khoảng sáu điều.
-
Vì vậy, đây sẽ là một
danh sách top 6.
-
Các bạn sẵn sàng chưa?
-
Các bạn sẵn sàng chưa?
-
[Khán giả] Sẵn sàng!
-
Được rồi, dù sao tôi cũng định nói
-
nhưng tôi rất cảm kích
sự nhiệt tình của các bạn.
-
(Khán giả cười)
-
Vậy, tôi sẽ nói rằng hôm nay
tôi sẽ gần như không
-
đề cập gì đến sự sáng tạo.
-
Lý do là vì tôi viết cuốn Originals
-
như phần tiếp theo
của chủ đề sáng tạo.
-
Chúng ta đã có rất nhiều sách, hầu hết
được viết bởi các "bậc thầy" không có dữ liệu,
-
nhưng cũng có vài cuốn
được hỗ trợ bởi dữ liệu thực tế,
-
hướng dẫn chúng ta cách
tạo ra những ý tưởng hay.
-
Và tôi không nghĩ rằng đó là
vấn đề của thế giới.
-
Tôi nghĩ vấn đề là, chúng ta
không có đủ người
-
biết cách hỗ trợ những
ý tưởng nguyên bản.
-
Và tôi muốn nói về cách làm điều đó,
-
tức là bạn làm gì sau khi
có một ý tưởng.
-
Bạn có thể coi bài nói chuyện này giống
-
như một phần tiếp theo
của chủ đề sáng tạo.
-
Điều đầu tiên tôi học được là:
-
tôi nghĩ rằng phần lớn sự
nguyên bản bị giết chết
-
trong quá trình chọn lọc ý tưởng.
-
Chúng ta có vô số ý tưởng
sáng tạo tuyệt vời
-
có thể thay đổi thế giới,
-
nhưng không có đủ người biết
phải đặt cược vào ý tưởng nào.
-
Một cựu sinh viên xuất sắc của tôi,
-
tên là Justin Berg, đã
giải quyết vấn đề này.
-
Đáng tiếc là gần đây anh ấy đã
gia nhập khoa giảng dạy tại Stanford,
-
vì vậy tôi không còn được làm việc
với anh ấy nhiều như trước.
-
Nhưng giờ anh ấy đang ở
trường kinh doanh GSB.
-
Justin muốn tìm ra cách để biết
-
liệu một ý tưởng có thể
thành công hay không?
-
Và anh ấy đã chọn một lĩnh vực
rất kỳ lạ để nghiên cứu,
-
nghệ thuật xiếc.
-
Hãy nghĩ đến Cirque du Soleil chẳng hạn.
-
Anh ấy đã mời hàng trăm
nghệ sĩ xiếc gửi video về các
-
tiết mục mới của họ, những tiết mục
chưa từng được trình diễn trước đây.
-
Sau đó, anh ấy mời hơn
13.000 khán giả
-
xem các video này, đánh giá chúng, và nếu muốn,
-
có thể quyên tiền trực tiếp
cho các nghệ sĩ biểu diễn,
-
một cách rất rõ ràng để xác định liệu mọi người
-
có sẵn lòng trả tiền để xem họ
biểu diễn trực tiếp hay không.
-
Sau khi biết được video nào
là "hit" với khán giả,
-
Justin cho nhiều nhóm khác nhau
-
xem các video đó và thử dự đoán
-
video nào sẽ thành công.
-
Nhóm đầu tiên mà anh ấy nghiên cứu
-
là các nghệ sĩ xiếc tự mình.
-
Và họ hoàn toàn không giỏi
trong việc này.
-
Trung bình, nếu phải xếp hạng video của chính mình
-
trong một nhóm 10 video,
họ xếp video của mình
-
cao hơn hai bậc so với thực tế.
-
Họ nghĩ, “Đây là màn trình diễn
của tôi, tất nhiên nó tuyệt vời!
-
Làm sao có ai không thích được?”
-
Họ gặp rất nhiều khó khăn trong việc
-
nhìn nhận công việc của mình
một cách khách quan.
-
Vì vậy, rõ ràng là chúng ta không thể tin tưởng
mọi người để đánh giá ý tưởng của chính họ.
-
Justin nói: "Chúng ta phải nhờ đến
các nhà lãnh đạo và quản lý."
-
Họ là những người giữ cửa, đúng không?
-
Chúng ta trả tiền cho họ để quyết định
-
ý tưởng nào được sống và
ý tưởng nào sẽ bị loại bỏ.
-
Nhưng các nhà lãnh đạo và
quản lý gần như cũng tệ
-
như chính các nghệ sĩ biểu diễn,
-
chỉ là vì lý do ngược lại.
Thay vì quá lạc quan,
-
họ lại quá bi quan.
-
Và tôi biết chắc là chưa ai trong số
các bạn từng gặp phải một quản lý
-
nào trong đời mình mà lại bác bỏ
ý tưởng của bạn, đúng không?
-
(Khán giả cười)
-
Nhưng đặc biệt là các quản lý cấp trung,
họ thường là tệ nhất trong chuyện này.
-
Họ có xu hướng bảo thủ nhất.
-
Họ đã làm việc trong nhiều năm
để đạt được vị trí này,
-
và giờ nếu sai lầm, họ mất tất cả.
Trong khi đó, bạn ở vị trí thấp nhất và còn mới,
-
bạn chẳng có gì để mất,
vì bạn không có địa vị gì cả.
-
Còn nếu bạn ở vị trí cao nhất,
-
bạn đã xây dựng được rất nhiều
quyền lực, uy tín, và sự tôn trọng
-
và mọi người kỳ vọng bạn sẽ
chấp nhận một số rủi ro
-
và đi chệch hướng một chút.
-
Vậy tại sao đặc biệt các quản lý cấp trung
-
lại kém cỏi trong việc đánh
giá ý tưởng đến thế?
-
Một vấn đề là họ có xu hướng
-
dựa rất nhiều vào trực giác.
-
Họ nghĩ: "Tôi đã làm việc chăm chỉ
để đạt được vị trí này
-
tôi có rất nhiều kinh nghiệm,
và tôi muốn sử dụng nó."
-
Và, bạn biết đấy, tôi nghĩ
-
kinh nghiệm là quan trọng.
-
Đặc biệt là những bạn là kỹ sư
sẽ biết điều này, đúng không?
-
Từ việc lái xe nhiều năm, bạn biết
-
cách chế tạo động cơ, đúng không?
-
Và từ tất cả kinh nghiệm tuân thủ
-
các định luật hấp dẫn,
bạn hẳn phải là một nhà vật lý.
-
Đúng không?
-
Có thể là không.
-
Nhưng điều thú vị về trực giác là,
-
tôi nghĩ trực giác chỉ là
-
sự nhận diện mẫu thức một
cách vô thức hoặc tiềm thức.
-
Và đó là một nguồn thông tin hữu ích
trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống.
-
Nhưng nó không phải là cơ sở tốt để
đánh giá các ý tưởng nguyên bản
-
bởi vì trực giác của bạn về
những gì sẽ hiệu quả
-
dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ.
-
Những gì đã hiệu quả trong quá khứ
hoàn toàn không liên quan
-
khi bạn đang cố gắng xác định
những gì sẽ hiệu quả trong tương lai
-
nếu bạn muốn làm điều gì đó
mới mẻ và khác biệt.
-
Các quản lý thường mắc kẹt
trong các khuôn mẫu.
-
Họ hỏi: "Những gì đã hiệu
quả trước đây?
-
Họ so sánh ý tưởng
của bạn với điều đó,
-
và nếu nó trông khác biệt,
họ sẽ bác bỏ.
-
Bạn thấy điều này rất nhiều
trong ngành giải trí, đúng không?
-
Hãy nhớ đến chương trình
truyền hình bị NBC từ chối
-
vì nó là một chương trình
"về không gì cả."
-
Tất cả các giám đốc điều hành nhìn vào và nói
-
"Bạn biết đấy, một sitcom, giống như
tất cả các sitcom tuyệt vời
-
có hai điểm chung.
-
Thứ nhất, cốt truyện của chúng
thực sự có ý nghĩa,
-
và thứ hai, tôi ủng hộ ít nhất một trong những nhân vật."
-
Điều này không đúng với Seinfeld.
-
Nhưng có một giám đốc điều hành, Rick Ludwin,
-
thậm chí không làm việc trong mảng sitcom.
-
Ông đến từ bộ phận
Variety và Specials,
-
và ông xem chương trình này và nói
-
"Đúng, Seinfeld phá vỡ tất cả các
quy tắc của một sitcom tuyệt vời,
-
nhưng tôi không quan tâm
vì nó làm tôi cười,
-
và đó là điều mà hài kịch nên làm."
-
Vì vậy, ông sẵn sàng đặt cược vào
chương trình, và ông chỉ có thể làm điều đó
-
vì ông không có những năm kinh
nghiệm giống như các quản lý kia.
-
Vấn đề khác mà các quản lý gặp phải
-
là họ có các động lực lệch lạc.
-
Nếu bạn là một quản lý và bạn
đặt cược vào một ý tưởng tồi,
-
bạn có thể hủy hoại sự nghiệp của mình.
-
Tệ nhất, nó sẽ làm bạn bẽ mặt
-
Trong khi đó, nếu bạn bác bỏ
một ý tưởng hay,
-
điều này thực sự là một
tình huống khá tốt cho bạn
-
vì sẽ không ai biết cả.
-
Vì vậy, bạn sẽ làm gì?
-
Bạn sẽ chơi an toàn hay
bạn sẽ chấp nhận rủi ro?
-
Hầu hết các quản lý chọn
cách chơi an toàn.
-
Vậy nếu chúng ta không thể tin tưởng
bản thân để đánh giá ý tưởng của mình,
-
và cũng không thể tin tưởng sếp của
mình, thì chúng ta nên tìm đến ai?
-
Justin đã tìm thấy một nhóm
thứ ba vượt trội trong việc này
-
đó chính là các đồng nghiệp.
-
Các nghệ sĩ xiếc cùng ngành
khi đánh giá video của nhau
-
có thể giữ được một chút
khoảng cách và khách quan.
-
Họ sẽ nói những điều như,
-
“Cái tiết mục mà bạn hóa
trang thành chú hề ấy à?
-
Đừng làm thế
-
Đây thực sự là một dữ kiện
được chứng minh qua dữ liệu
-
chú hề bị ghét ở khắp mọi nơi.
-
(Khán giả cười)
-
Nhưng, không giống như các quản lý,
bên cạnh sự khách quan
-
họ còn có sự đầu tư vào việc giúp
những ý tưởng mới thành công.
-
Thay vì tìm kiếm lý do để nói không,
họ sẽ nói
-
Bạn biết đấy, cái này hơi lạ,
-
nhưng hãy thử xem hoặc ít nhất
là xem xét thêm lần nữa.
-
Vì vậy, một bài học ở đây là
-
bạn nên tìm đến các đồng nghiệp sáng tạo của mình
-
thường xuyên hơn để nhận phản hồi về ý tưởng.
-
Những người này thường sẽ mang lại
-
cho bạn những đóng góp tốt nhất.
-
Nhưng Justin muốn đi xa hơn nữa và nói
-
“Tôi muốn dạy các nhà quản lý cách
để bớt tệ hơn trong việc này.”
-
Anh ấy tìm ra một bài tập chỉ mất
năm phút nhưng mang lại hiệu quả lớn.
-
Trước khi các quản lý đánh giá
ý tưởng của người khác,
-
anh ấy yêu cầu họ dành
năm phút để động não
-
về ý tưởng của chính mình.
-
Và điều đó đủ để giúp họ trở
nên giỏi như đồng nghiệp
-
trong việc đánh giá ý tưởng mới.
-
vì họ đã chuyển từ tư duy đánh giá
sang tư duy sáng tạo.
-
Họ trở nên cởi mở hơn rất nhiều.
-
Tôi nghĩ điều này nên trở thành
một quy tắc, đúng không?
-
Đừng bao giờ đánh giá
ý tưởng của người khác
-
nếu bạn chưa ở trong trạng thái
động não trước đó
-
vì nó sẽ giúp bạn thực sự sẵn sàng
-
với những khả năng kỳ lạ.
-
Nhưng tôi sẽ đi xa hơn và nói rằng
-
bạn phải cẩn thận khi làm điều này,
-
bởi vì nếu bạn động não về
cùng một lĩnh vực
-
mà bạn sắp đánh giá,
-
bạn có thể sẽ mê mẩn với
ý tưởng của chính mình.
-
Vì vậy, kịch bản tốt nhất là
-
bạn động não về một lĩnh vực
hoàn toàn không liên quan
-
trong vài phút, sau đó quay lại
xem xét các ý tưởng mới.
-
Và đó là tất cả về quá trình
chọn lọc ý tưởng.
-
Được rồi, có lẽ nó phức tạp hơn một chút.
-
Nhưng, giả sử bạn cải thiện
kỹ năng này
-
và chọn lọc ý tưởng tốt hơn.
-
Thách thức tiếp theo của bạn là
trình bày ý tưởng của mình
-
Bạn phải lên tiếng, tìm kiếm đồng minh
-
và những người ủng hộ,
xây dựng một liên minh.
-
Nhiều người trong chúng ta cảm
thấy rất lo lắng trong quá trình này.
-
Tôi cũng từng nghĩ, khi tôi bắt đầu
nghiên cứu về những người nguyên bản
-
rằng họ khác biệt hẳn với chúng ta.
-
rằng họ không cảm thấy nghi ngờ,
sợ hãi hay lo âu như chúng ta.
-
Và tôi đã có cơ hội phỏng vấn
rất nhiều người trong số họ,
-
và tôi bất ngờ khi nghe
Mark Cuban, Elon Musk, Larry Page
-
và rất nhiều đồng nghiệp của họ
-
nói cùng một điều, đó là
-
họ rất sợ hãi khi có những ý tưởng lớn.
-
Nhưng, họ vẫn chọn hành động.
-
Tôi cố gắng tìm hiểu điều gì đã thúc đẩy họ hành động
-
ngay cả khi đối mặt với lo lắng
và sợ hãi.
-
Và những gì tôi học được
thực sự quay trở lại
-
thời gian tôi còn đi học.
-
Vì vậy, với những bạn đang
là học sinh, hãy nhớ lại
-
lần cuối cùng bạn có một
kỳ thi lớn cần chuẩn bị.
-
Câu hỏi là, khoảng một tuần
trước kỳ thi lớn đó,
-
bạn đã làm gì?
-
Nếu bạn là người lạc quan,
-
người lạc quan sẽ bắt đầu
khoảng một tuần trước đó
-
hình dung về một màn
trình diễn hoàn hảo.
-
Họ tưởng tượng mình biết câu trả lời
-
cho mọi câu hỏi trong bài kiểm tra
và đạt điểm tuyệt đối,
-
và thậm chí còn là người có thể
-
đứng dậy sau khoảng 19 phút
và hét lên “Tôi thắng,” rồi rời đi
-
chỉ để khiến tất cả bạn bè mình lo lắng.
-
Điều đó khá ổn, đúng không?
-
Người lạc quan bị kích thích
bởi tầm nhìn tích cực về tương lai,
-
điều này thúc đẩy họ
học tập chăm chỉ
-
và thường đạt điểm cao.
-
Còn với những người bi quan phòng thủ,
-
trải nghiệm cảm xúc của họ khi
bước vào kỳ thi hơi khác một chút.
-
Khoảng một tuần trước kỳ thi,
-
bạn tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng,
mồ hôi lạnh đầm đìa,
-
hoảng loạn vì không chỉ sợ
rằng mình sẽ trượt kỳ thi,
-
mà còn sợ rằng bạn sẽ làm tệ đến mức
-
giáo sư sẽ lấy lại điểm trên
tất cả các bài thi trước đây của bạn
-
Vì không thể nào bạn đã đạt được chúng.
-
Và nỗi sợ đó thực sự bắt đầu
tạo ra động lực.
-
Bạn không muốn thất bại,
vì vậy bạn học rất chăm chỉ.
-
Trớ trêu thay, bạn làm tốt không
kém gì những người lạc quan.
-
Sự lo lắng đó thực sự trở thành
một nguồn động lực.
-
Trong mọi trường hợp, "bi quan
phòng thủ" (defensive pessimism)
-
hóa ra là một chiến lược hiệu quả ở chỗ,
-
nếu bạn có thể làm cho bản thân tin rằng mình sẽ thất bại,
-
điều đó sẽ thúc đẩy bạn
làm việc chăm chỉ hơn,
-
không chỉ trong việc chuẩn bị cho kỳ thi
-
mà còn trong việc trình bày một
ý tưởng và tìm kiếm người ủng hộ.
-
Điều buồn cười là, sau đó
bạn sẽ thành công,
-
và khi có một ý tưởng mới
-
hay một kỳ thi mới, bạn lại
thuyết phục bản thân rằng,
-
Không, lần này thì khác, lần này
chắc chắn tôi sẽ thất bại.
-
Và bạn lại bắt đầu
hoảng loạn lần nữa,
-
và chu kỳ đó cứ tiếp diễn
-
bởi vì sự lo lắng đó là cần thiết
để thúc đẩy bạn.
-
Điều thú vị là,
-
có một cách để phá hoại hiệu suất
-
của những người bi quan phòng thủ,
đó là làm họ vui vẻ.
-
Điều này không đùa đâu, mà thực sự
là một dữ liệu đã nghiên cứu.
-
Nếu bạn đặt những người bi quan
phòng thủ vào một tâm trạng tốt,
-
hiệu suất của họ giảm.
-
vì họ không còn sự lo lắng cần thiết
-
để thúc đẩy bản thân vào
trạng thái nỗ lực cao độ.
-
Vì vậy, tôi nghĩ đây là một
kỹ năng rất quan trọng.
-
Và tôi nghĩ rằng đôi khi, sự lo lắng
đó cũng dẫn đến
-
những giải pháp rất sáng tạo
cho vấn đề.
-
(Khán giả cười)
-
Bây giờ, điều này đặt ra câu hỏi:
-
bạn sẽ làm gì khi sự lo lắng
trở nên trầm trọng,
-
khi nó khiến bạn không thể hành động,
-
hoặc làm gián đoạn
khả năng tư duy của bạn?
-
Điều hay nhất mà tôi học được về việc này
-
thực ra xuất phát từ tâm lý học tiến hóa.
-
Tôi nghĩ các bạn đều quen thuộc
với các lý thuyết
-
về cách bộ não thời tiền sử
của chúng ta vận hành.
-
một câu chuyện được
đơn giản hóa như sau:
-
Hãy tưởng tượng bạn đang đi trong rừng
-
và thấy thứ gì đó đang di
chuyển trong bụi rậm ở phía xa.
-
Bạn nhìn nó và nghĩ
-
Thứ đang di chuyển đó có vẻ như
-
có sọc cam và đen,
-
có những vật sắc nhọn
nhô ra từ miệng
-
tôi tự hỏi đó là gì nhỉ?
-
Và bạn chết (^.^)
-
Hoặc, bạn làm như hầu hết
mọi người đã làm,
-
đó là ngay lập tức
khi thấy thứ gì đó
-
di chuyển trong bụi rậm,
bạn nghĩ: "Hổ, chạy ngay!"
-
Và bạn sống sót để truyền lại
gen của mình.
-
Tôi nghĩ nhiều chuyên gia tin rằng
-
chúng ta đã tiến hóa
để có amygdala, một phần
-
của não bộ hoạt động
như mạch sợ hãi,
-
thúc đẩy phản ứng
bản năng vượt qua
-
khả năng suy nghĩ cao cấp của bạn,
-
khiến bạn ngay lập tức
phản ứng "chiến hoặc chạy"
-
Vấn đề là, ngày nay
chúng ta có thể có
-
những phản ứng cảm xúc
tương tự với các sự kiện
-
hoàn toàn bình thường,
-
không liên quan đến sinh tồn.
-
Và chìa khóa là làm thế nào để
kiểm soát được những cảm xúc đó.
-
Một cựu học sinh của tôi,
Alison Woodbrooks,
-
hiện đang làm việc tại
Harvard Business School,
-
đã thực hiện một số nghiên cứu
để tìm hiểu cách
-
quản lý sự lo lắng một cách hiệu quả.
-
Khi cô ấy hỏi mọi người,
“Bạn quản lý sự lo lắng như thế nào?”
-
cô ấy phát hiện ra câu trả lời
phổ biến nhất là,
-
“Tôi cố gắng bình tĩnh lại.
-
Tôi nghe nhạc thư giãn, tôi
nhắc nhở bản thân
-
rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
-
Hơn 90% mọi người nói rằng
-
đây là cách tốt nhất để đối phó.
-
Nhưng hóa ra không phải vậy,
-
bởi vì khi bạn cực kỳ lo lắng,
-
rất khó để đột ngột phanh lại
-
khi bạn đang đạp hết ga.
-
Alison phát hiện rằng, thay vì
cố gắng bình tĩnh lại,
-
nếu bạn nói, “Tôi đang phấn khích,”
-
bạn thực sự quản lý sự
lo lắng hiệu quả hơn nhiều
-
Bởi vì sự phấn khích, cũng giống như
-
sự lo lắng, là một cảm xúc
cường độ cao.
-
Vì vậy, bạn có thể giữ
chân mình trên bàn đạp ga
-
và chỉ cần chuyển nó thành thứ gì đó
-
mang lại năng lượng hơn một chút.
-
Và điều tuyệt vời về cả sự lo lắng
và sự phấn khích
-
là cả hai đều liên quan đến
sự không chắc chắn.
-
Khi có điều gì đó sắp xảy ra
trong tương lai
-
và bạn không biết chuyện gì
sẽ xảy ra,
-
bạn có thể lo lắng về việc
nó sẽ diễn ra tồi tệ,
-
hoặc phấn khích rằng nó
sẽ diễn ra tốt đẹp.
-
Trong một số nghiên cứu của cô ấy
-
Alison đã yêu cầu mọi người hát
karaoke. Bạn sẽ phải đến
-
và thể hiện một bài hát của Journey
-
như “Don’t Stop Believing,”
và chỉ cần ngẫu nhiên
-
yêu cầu mọi người nói
“Tôi đang phấn khích”
-
thay vì “Tôi bình tĩnh” hoặc
“Tôi lo lắng” trước đó,
-
đã cải thiện hiệu suất karaoke của họ.
-
Hãy thử điều này tối nay nhé.
-
(Khán giả cười)
-
Tôi không có gì phản đối việc
cố gắng bình tĩnh,
-
nhưng đối với những ai
đã thử thiền định
-
và cảm thấy nó không hiệu quả,
-
có rất nhiều cách khác
để quản lý cảm xúc.
-
Và việc tập trung vào
lý do tại sao bạn tin tưởng
-
vào ý tưởng đó ngay từ đầu
-
Tại sao bạn cảm thấy hào hứng
-
thực sự là một nguồn động lực tuyệt vời.
-
Được rồi, điều thứ ba tôi học được
-
liên quan đến việc, sau khi
bạn vượt qua được sự lo lắng,
-
bạn đã xác định ý tưởng nào
muốn trình bày,
-
và bạn sẵn sàng thực hiện.
-
Bạn cần phải thuyết phục người
khác rằng đó là một ý tưởng hay.
-
Tôi muốn làm một bài tập nhỏ
để minh họa vì sao điều này
-
thường thất bại với nhiều
người trong chúng ta.
-
Hãy thử nghĩ về một bài hát,
bất kỳ bài hát nào mà bạn biết.
-
Sau đó, tôi muốn bạn
vỗ nhịp bài hát đó
-
và xem liệu người bên cạnh bạn
có đoán được không.
-
Bạn sẽ làm như thế này,
-
người bên cạnh sẽ cố đoán,
rồi đổi vai.
-
Các bạn có khoảng một phút,
chúc may mắn,
-
các bạn sẽ cần điều đó.
-
(Khán giả cười)
-
(Khán giả vỗ tay và trò chuyện)
-
Được rồi
-
Dừng lại tại đây đi
-
Tôi sẽ làm thử của mình, xem liệu
các bạn có đoán được không.
-
Sẵn sàng chưa?
-
(vỗ nhịp)
-
Hãy hét lên nếu bạn biết.
-
Darth Vader’s Imperial Death March từ Star Wars.
-
(Khán giả cười)
-
Thôi nào, Stanford, thật sao?
-
Được rồi tôi muốn
quay lại việc này
-
trong giây lát, nhưng trước hết
-
nếu bạn đoán đúng bài hát, hãy đứng lên
-
để nhận một tràng pháo tay.
Và hãy đứng yên đấy
-
(Khán giả cười và vỗ tay)
-
Và hãy đứng yên đấy,
tôi chưa xong đâu.
-
Bạn phải đứng cho đến khi
tôi đoán ra bài hát của bạn,
-
rồi bạn mới được ngồi xuống.
-
Chúc mừng sinh nhật, ngồi xuống.
-
Row Row Row Your Boat?
-
Twinkle Twinkle Little Star?
-
Cũng là ABCs.
-
Jingle Bells, có ai không?
-
Okay.
-
Bad Romance?
-
(Khán giả cười)
-
We Will Rock You.
-
Beethoven's Fifth.
-
Tôi thậm chí không thể gõ hoặc vỗ nó.
-
Bạn có bài gì?
-
- [Người đàn ông]
15 Steps by Radiohead.
-
Wow, được rồi.
-
- [Người phụ nữ] Salvation Army.
-
- Salvation Army, còn gì nữa?
-
- [British Woman] Mary Had A Little Lamb.
-
- Lựa chọn hay
-
Okay.
-
- [Người khác] Three Blind Mice.
-
- Tôi rõ ràng đã hết bài hát thiếu nhi để đoán rồi.
-
Điều tôi yêu thích ở bài tập này
-
là nó dựa trên một nghiên cứu thực hiện
-
cho luận án tiến sĩ tại Stanford
-
bởi Elizabeth Newton.
-
Trong nghiên cứu này,
thay vì vỗ tay,
-
mọi người gõ nhịp trên bàn,
-
nhưng trước khi gõ, họ được yêu cầu
-
ước tính xác suất người khác
nhận ra bài hát của họ.
-
Trung bình, những người gõ nhịp
cho rằng khả năng là 50%.
-
Sau đó, họ gõ nhịp
-
tất cả đều là những bài hát dễ như
-
Mary Had A Little Lamb và Happy Birthday.
-
Nhưng khi họ thực sự gõ nhịp,
chỉ 2,5% người đoán được
-
Vậy là, ai cũng nghĩ tỷ lệ là 1 trên 2
-
nhưng thực tế chỉ là 1 trên 40
-
Rất nhiều người gõ nhịp quá tự tin.
-
Tôi từng chứng kiến điều này trong
-
một buổi nói chuyện tại một tổ chức lớn,
-
khi tôi yêu cầu mọi người hô to xác suất
-
họ nghĩ người khác sẽ đoán được
bài hát của họ trước khi họ gõ.
-
Một giọng nói vang lên, 100%!
-
(audience laughing)
-
Và tôi không thể kiềm chế được,
chỉ nghĩ rằng,
-
"Đúng là ngớ ngẩn."
-
(Khán giả cười)
-
Không có gì là 100%,
-
bạn không hiểu lý thuyết xác suất.
-
(Khán giả cười)
-
Tôi nhìn sang, và đó là Jamie Dimon
CEO của JP Morgan.
-
(Khán giả cười)
-
May mắn là người bên cạnh
ông ấy đã đoán đúng,
-
vì chúng tôi đều sợ hậu quả.
-
Nhưng hầu hết khi những người gõ nhịp
-
tự tin quá mức, họ đã sai rất nhiều.
-
Tôi tò mò tại sao lại như vậy,
-
và tôi nghĩ các bạn đã
đoán được câu trả lời,
-
đó là: để gõ nhịp bài hát,
-
bạn phải nghe giai điệu trong đầu mình.
-
Không thể làm được điều đó
nếu không có giai điệu trong đầu.
-
Điều này cũng khiến bạn không thể tưởng tượng được
-
những âm thanh rời rạc mà
bạn gõ nghe như thế nào
-
đối với người không có
giai điệu đó trong đầu.
-
Vậy nên, tôi làm bài tập này và nghĩ,
-
(hát và vỗ Imperial March)
-
“Dễ quá, ai cũng sẽ biết!”
-
Nhưng trong khi đó, bạn nghe
tôi gõ và chỉ nghe thế này:
-
(gõ loạn xạ)
-
"Cái quái gì vậy?"
-
Tôi nghĩ đây là một phép ẩn dụ
tuyệt vời cho điều xảy ra
-
khi chúng ta truyền đạt ý tưởng
nguyên bản đến người khác.
-
Bởi vì khi bạn trình bày một ý tưởng mới,
-
bạn không chỉ nghe giai điệu trong đầu,
-
mà bạn chính là người đã viết bài hát.
-
Bạn đã dành ra nhiều ngày,
nhiều tuần, hoặc nhiều năm
-
để suy nghĩ về ý tưởng đó, nên nó
hoàn toàn có ý nghĩa đối với bạn.
-
Điều này khiến bạn thực sự khó hình dung
-
ý tưởng của mình sẽ nghe
như thế nào đối với một người
-
lần đầu tiên nghe về nó.
-
Người chưa hề quen thuộc với lời thoại hay giai điệu.
-
Vì vậy, tôi nghĩ thách thức ở đây
-
là làm chủ nghệ thuật lặp lại.
-
And some of you will know,
-
Một số bạn có thể biết về
hiệu ứng tiếp xúc đơn thuần
-
cho rằng thường phải mất từ
10 đến 20 lần tiếp xúc
-
với một ý tưởng hoặc khái niệm mới
thì chúng ta mới bắt đầu thích
-
và đánh giá cao nó.
-
Bài học ở đây là, lần tới khi
bạn trình bày một ý tưởng
-
với đồng nghiệp, sếp, hoặc
nhà đầu tư mạo hiểm
-
và bị bác bỏ, bạn chỉ cần
kiểm tra đồng hồ,
-
chờ sáu phút, rồi nói:
-
“Đây, lại là nó!”
-
Đùa thôi.
-
Thực ra, điều cốt yếu là bạn phải
biến ý tưởng không quen thuộc
-
của mình thành một thứ quen thuộc hơn.
-
Có một ví dụ tuyệt vời về điều này
đã xảy ra tại Disney.
-
Trong nhiều năm, Disney sản xuất
-
phim hoạt hình dựa trên các
câu chuyện cổ tích.
-
Rồi một lúc nào đó, họ
bắt đầu lo lắng rằng
-
họ sẽ hết truyện cổ tích để khai thác.
-
Họ cần viết kịch bản gốc.
-
Vì vậy, họ thử nghiệm với
kịch bản gốc đầu tiên
-
cho một bộ phim hoạt hình,
và ai cũng ghét nó.
-
Jeffrey Katzenberg thậm chí
còn cười nhạo và nói
-
Đây là một bộ phim hạng B, may ra
kiếm được 50 nghìn đô nếu may mắn.
-
Một số biên kịch muốn cứu vãn nó
-
nên họ quay lại bàn làm việc,
chỉnh sửa lại,
-
rồi tổ chức một buổi họp lớn
để thuyết trình
-
Không ai thực sự hiểu ý tưởng,
-
và Michael Eisner muốn
thử cơ hội, liền nói
-
À, tôi không chắc lắm, nhưng liệu có
thể biến nó thành King Lear không?
-
Trùng hợp thay, một trong những
biên kịch vừa đọc lại
-
King Lear ba tuần trước đó,
-
và nói: “Ừm, tôi không thấy điểm giống.”
-
Nhưng điều đó đã khơi gợi
ý tưởng cho một nhà sản xuất
-
ngồi ở cuối phòng.
-
Bà ấy hét lên: “Không, đây là Hamlet!”
-
Và ngay khoảnh khắc đó, bộ phim
được phê duyệt sản xuất,
-
trở thành phim thành công nhất năm 1994.
-
Có lẽ bạn đã nghe nói về nó,
tên là Vua Sư Tử.
-
Tôi đã không nhận ra mối liên hệ
với Hamlet
-
cho đến khi nghe câu chuyện này,
nhưng điều khiến tôi ấn tượng
-
là lời thuyết trình ban đầu cho
The Lion King như sau
-
tôi xin trích dẫn:
-
“Bambi ở châu Phi với sư tử.”
-
(Khán giả cười)
-
Nghe điều đó, bạn sẽ nghĩ
-
Tôi không biết phim này nói về
cái gì, nhưng tôi sợ hãi cho Bambi.
-
Trong khi đó, khi nó được diễn đạt
lại thành “Hamlet với sư tử,”
-
thì bạn hiểu ngay: “Ồ, tất nhiên rồi
-
ông chú sẽ giết cha,
con trai sẽ trả thù.
-
Bây giờ bạn có thể hình dung
rõ ràng về cốt truyện
-
và các nhân vật.
-
Đây là điều tôi muốn nói khi bảo rằng
-
hãy biến cái không quen thuộc
thành quen thuộc
-
Hãy xây dựng cầu nối giữa ý tưởng của bạn
-
và một thứ gì đó đã từng
thành công trước đó
-
Nhưng bạn không nên làm điều này
ở giai đoạn đầu của quá trình sáng tạo
-
vì nó thường kìm hãm
khả năng tư duy sáng tạo.
-
Đây là một công cụ giao tiếp
chủ yếu cho giai đoạn cuối.
-
Tôi đã có cơ hội chứng kiến
điều này trong thực tế
-
khi lần đầu tiên đến Wharton.
-
Tôi đang dạy lớp học đầu tiên của mình,
-
một sinh viên đến gặp tôi và nói
-
Tôi muốn khởi nghiệp
-
và tự hỏi liệu thầy có muốn đầu tư không?
-
Chúng tôi sẽ bán kính mắt trực tuyến
-
và cố gắng làm với kính mắt những gì
-
Zappos đã làm với giày.
-
Tôi nghĩ: “Thật vô lý"
-
Bạn không thể đặt mua kính mắt trực tuyến
-
bạn cần phải thử và kiểm tra mắt chứ
, điều đó sẽ không hiệu quả.
-
Và tất nhiên, sau đó Neil
đồng sáng lập Warby Parker
-
công ty trị giá cả tỷ đô
-
và vợ tôi không hài lòng về tôi.
-
(Khán giả cười)
-
Nhưng điều thú vị là
-
cách so sánh với Zappos
không hiệu quả với tôi
-
Tôi chưa bao giờ mua giày trực tuyến
-
Tôi đã nghe nói về Zappos, đó là năm 2009
-
nhưng tôi nghĩ: “Ừ, tôi không chắc có
bao nhiêu người làm vậy,
-
và tôi không nghĩ nó sẽ
hiệu quả với kính mắt.
-
Vài tháng sau, họ được gọi là
-
“Netflix cho kính mắt.”
-
Và so sánh này thực sự gây được
tiếng vang với nhiều người,
-
bởi vì chúng ta đều nhớ rằng trước đây,
-
bạn phải lái xe đến Blockbuster
khi muốn thuê phim.
-
Sau đó, bạn mang phim về nhà xem,
-
rồi phải tua lại băng để
không bị tính phí.
-
Không ai làm điều đó nữa, đúng không?
-
Bài học từ đây là,
-
sự kết nối quen thuộc sẽ
khác nhau tùy theo khán giả.
-
Cách kết nối điểm mấu chốt
cho một nhóm người
-
không nhất thiết sẽ có ý nghĩa
với nhóm khác
-
Và một số công ty khởi nghiệp
đang cố gắng giải quyết vấn đề này
-
bằng cách đi hơi quá xa.
-
(Khán giả cười)
-
Tôi nghĩ cách so sánh "Uber cho X"
-
có thể hơi quá mức, nhưng thực sự có giá trị.
-
Và, khi bạn dành nhiều thời gian
hơn với những người
-
có xuất thân khác biệt với bạn,
-
giải thích ý tưởng của mình và hỏi họ
-
Điều này làm bạn liên tưởng đến điều gì?
-
Nó tương tự với điều gì?
-
bạn sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm
ra một mối liên hệ thực sự hiệu quả.
-
Được rồi, điều thứ tư mà tôi học được,
-
cũng liên quan đến việc trình bày
ý tưởng hiệu quả
-
mọi bài thuyết trình mà tôi
từng thấy đều bắt đầu với câu
-
Đây là ý tưởng hay nhất bạn từng nghe,
-
và để tôi giải thích tại sao nó sẽ
thay đổi thế giới.
-
Trừ một doanh nhân đã làm điều ngược lại
-
Tên anh ấy là Rufus Griscom.
-
Rufus có con và nhận thấy
-
rằng mọi lời khuyên về nuôi dạy con
mà anh ấy nhận được trước đó
-
hoàn toàn không đúng.
-
Anh ấy nói: “Tôi muốn tạo ra một
trang web tên là Babble,
-
nơi nói thật về việc làm cha mẹ.
-
Và, bạn biết đấy, để mọi người
hiểu rằng bạn sẽ không bao giờ
-
có một đêm ngủ ngon trong 15 năm tới.
-
Bạn cũng sẽ thấy thực sự không
hạnh phúc phần lớn thời gian,
-
nhưng điều đó vẫn rất vui
và ý nghĩa, hãy làm đi.
-
Anh ấy quyết định cần vốn
đầu tư cho trang web này,
-
vì vậy anh ấy bắt đầu thuyết trình
với các nhà đầu tư mạo hiểm.
-
Một trong những điều anh ấy
làm trong bài thuyết trình
-
là nói: “Đây là ba lý do bạn không nên
ủng hộ công ty khởi nghiệp của tôi.”
-
Mọi người đều kiểu
-
"Cái gì? Bạn đến đây để xin tiền,
-
giờ lại nói với tôi tại sao không
nên đưa tiền cho bạn?
-
Đi đi.
-
Nhưng anh ấy rời khỏi đó với 3,2 triệu
đô la tài trợ trong năm đó.
-
Và vài năm sau, Disney liên lạc với anh ấy
-
nói rằng họ quan tâm đến
việc mua lại Babble.
-
Anh ấy đến Disney, bài thuyết trình
lớn của anh ấy có một slide nói rằng
-
"Đây là năm lý do
-
bạn không nên đầu tư vào Babble
-
và không nên mua lại chúng.
-
Và cuối cùng họ trả 40 triệu đô la
để mua Babble.
-
Bạn sẽ không thấy điều này
xảy ra trên Shark Tank
-
Nhưng tôi nghĩ chiến lược
của Rufus thật thiên tài.
-
Đầu tiên, nó là một chiêu tiếp thị.
-
Điều này khiến người nghe bất ngờ,
-
khá thú vị, và bạn nghĩ anh ấy sáng tạo
-
Nhưng nó còn hơn thế.
-
Rufus cho thấy anh ấy sẵn sàng
-
nhìn nhận trung thực về
doanh nghiệp của mình.
-
Anh ấy có thể nhìn rõ vấn đề,
-
thay vì chỉ có góc nhìn hạn hẹp.
-
Điều này khiến anh ấy trở nên
đáng tin cậy và uy tín hơn
-
khi thừa nhận rằng doanh nghiệp
của mình có một số nhược điểm.
-
Nhưng điều khác anh ấy làm còn thú vị hơn.
-
Tôi cần một vài tình nguyện viên
để minh họa điều này.
-
Ai sẵn sàng? Giơ tay nào.
-
Được rồi, bạn kia, đứng lên,
tên bạn là gì?
-
- [Người đàn ông] Brandon.
-
- Brandon, tuyệt. Đợi đã, đứng yên nhé.
-
Tôi không bắt bạn phải vỗ
hoặc gõ bài hát nào đâu.
-
Nhưng tôi sẽ yêu cầu bạn kể ra ba
điều tốt đẹp về cuộc sống của bạn.
-
- [Brandon] À, khỏe mạnh,
-
khá thông minh, ngoại trừ ngay lúc này.
-
(Khán giả cười)
-
À, cũng khá khá giả
-
Được rồi, trên thang điểm 10, bạn hạnh
phúc như thế nào với cuộc sống của mình?
-
- [Brandon] Tôi nghĩ là, khoảng 7 hoặc 8
-
- Được rồi, tốt.
-
Bạn có thể ngồi xuống. Tôi cần
thêm một tình nguyện viên.
-
Được rồi, bạn kia, đứng lên.
Tên bạn là gì?
-
- [Người thứ 2] Akash.
-
- Akash, rất vui được gặp bạn.
-
Bạn có thể kể cho chúng tôi nghe 37 điều
tốt đẹp về cuộc sống của bạn không?
-
(Khán giả cười)
-
- [Akash] Tôi đang ở Stanford, tôi
đang tham gia buổi nói chuyện này
-
hôm nay tôi đã làm rất nhiều việc
-
- Bạn có muốn tôi kể từng thứ một không?
-
(Khán giả cười)
-
- [Akash] tôi có một gia đình tốt,
-
tôi có một người cha tốt,
tôi có một người mẹ tốt
-
(Khán giả cười)
-
- [Akash] Tôi có 30 người bạn tốt
-
tôi có thể kể tên hết 30 người.
-
- Được rồi, tôi nghĩ chúng ta nghe đủ rồi.
-
(khán giả cười)
-
Trên thang điểm 10, bạn
hạnh phúc bao nhiêu?
-
- [Akash] Tôi nghĩ là 8?
-
- Được rồi.
-
Vậy, bạn không thể thấy rõ với mẫu nhỏ này
-
nhưng khi làm thí nghiệm này
với nhóm lớn hơn
-
và tôi bắt sinh viên chịu đựng
điều này mỗi mùa thu
-
bạn sẽ thấy rằng, khi bạn yêu cầu
mọi người
-
dự đoán ai hạnh phúc hơn,
-
người liệt kê nhiều điều tốt đẹp hơn lẽ
ra phải hạnh phúc hơn, đúng không?
-
Càng đếm được nhiều điều tốt,
cuộc sống của bạn càng tốt đẹp
-
Nhưng dữ liệu lại cho thấy điều ngược lại.
-
Những người liệt kê ba điều tốt đẹp
-
thường hạnh phúc hơn đáng kể so
với những người liệt kê cả tá điều;.
-
Tại sao?
-
Một số bạn sẽ biết Danny
Kahneman và Amos Tversky
-
đã tiên phong nghiên cứu về
heuristic tính sẵn có
-
Ý tưởng cơ bản là, khi điều gì đó
-
khó nghĩ ra, chúng ta cho rằng
nó hiếm và không phổ biến.
-
Còn khi điều gì đó dễ nghĩ ra,
-
chúng ta cho rằng nó quan trọng
và phổ biến.
-
Vì vậy, khi bạn chỉ cần liệt kê
ba điều tốt đẹp
-
nó rất dễ dàng, kiểu như
“bùm bùm bùm.”
-
Đây là một nhiệm vụ đơn giản,
và bạn nghĩ: “Cuộc sống mình khá tốt.”
-
Nhưng khi phải liệt kê nhiều hơn,
-
đến điều thứ 11 hoặc 12, bạn sẽ
cảm thấy khó khăn hơn và nghĩ:
-
“Cuộc sống của mình không
tuyệt vời như mình tưởng.”
-
Và mức độ hạnh phúc thường giảm đi
-
khoảng nửa điểm đến một điểm
trong nhiều ví dụ như thế này.
-
Bạn cũng có thể thấy điều tương tự
-
nếu hỏi mọi người về những
điều tồi tệ trong cuộc sống của họ.
-
Ví dụ, nếu bạn hỏi một người đang trầm cảm
-
kể ra ba điều tồi tệ, họ sẽ nói ngay
-
“Đây là ba điều kinh khủng, cuộc sống
của tôi tệ hại không gì bằng
-
Nhưng nếu bạn yêu cầu họ
liệt kê 10 điều tồi tệ
-
họ sẽ gặp khó khăn hơn một chút
-
và hóa ra họ không cảm thấy
khổ sở như trước.
-
Vì vậy, lần tới nếu bạn biết ai đó
đang trầm cảm,
-
chỉ cần yêu cầu họ liệt kê
4.000 điều kinh khủng
-
đã xảy ra với họ và hy vọng rằng họ sẽ
gặp khó khăn ở một điểm nào đó.
-
Nhưng không, đừng thử
điều đó ở nhà, làm ơn.
-
Điều này đã được chứng minh
trong nhiều lĩnh vực,
-
và ví dụ yêu thích của tôi thực ra
đến từ chính trị
-
Ở Anh, sau khi Tony Blair kết thúc
nhiệm kỳ Thủ tướng
-
các nhà tâm lý học đã hỏi mọi người
-
kể ra hai điều xấu về Tony Blair,
-
hoặc năm điều xấu về ông ấy.
-
Và những người kể ra năm điều xấu.
-
lại thích ông ấy hơn sau đó
-
Điều này cũng tương tự, đúng không?
-
Khi nghĩ ra hai điều xấu, tôi kiểu:
-
“Ông ấy có giọng hay hơn tôi và vẫn còn tóc
-
đúng là đáng ghét.”
-
Nhưng khi phải nghĩ ra năm điều,
-
tôi lại nghĩ: “Thực ra không dễ để nghĩ
-
ra nhiều điều như vậy, có lẽ
ông ấy không tệ như tôi tưởng.”
-
Và đây chính xác là điều mà Rufus Griscom
-
làm với các nhà đầu tư và
các đối tác mua lại của mình
-
Bởi vì khi anh ấy nói với bạn ba điều
-
sai sót trong công ty
khởi nghiệp của mình,
-
các nhà đầu tư phải nỗ lựcsuy nghĩ
để tìm thêm các nhược điểm.
-
Và cuối cùng họ lại rời đi với suy nghĩ
-
“Công ty khởi nghiệp này
không tệ như tôi nghĩ.”
-
Nhưng còn một khía cạnh nữa
đối với các nhà đầu tư
-
họ luôn muốn gây ấn tượng
với các doanh nhân
-
và cho thấy họ thông minh như thế nào.
-
Vấn đề là, khi Rufus chỉ ra
ba nhược điểm lớn,
-
họ lại nghĩ: “Chết tiệt, anh ta
đã nói hết các nhược điểm rồi
-
mình không còn gì để thể hiện nữa."
-
Vì vậy, hầu hết các nhà đầu tư
cuối cùng thường làm gì?
-
Họ cố gắng chứng tỏ sự thông minh
-
bằng cách giải quyết mọi
vấn đề của công ty.
-
Và họ kiểu: “Vâng, hai vấn đề đầu tiên
-
mà anh chỉ ra, tôi có thể
sửa chúng trong giấc ngủ
-
đây chính xác là cách tôi sẽ làm.”
-
Và cuối cùng, họ tự thuyết phục rằng
-
công ty khởi nghiệp này thực sự rất tuyệt.
-
Vì vậy, tôi khuyến khích
một số bạn thử điều này.
-
Không hẳn là: “Đây là tất cả lý do tại sao
-
bạn không bao giờ nên đặt cược vào tôi,”
-
nhưng tôi nghĩ hoàn toàn hợp lý
-
khi bước vào một buổi thuyết trình và nói
-
“Nhìn này, tôi rất hào hứng với
ý tưởng này.
-
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng có
một vài rủi ro và vấn đề có thể xảy ra,
-
đây là những gì tôi nhận thấy.
Tôi nghĩ rằng điểm mạnh
-
vượt xa những hạn chế,
và nếu bạn có ý tưởng
-
để giải quyết những vấn đề này,
-
tôi rất muốn thảo luận cùng bạn.
-
Tuy nhiên, nơi mà tôi có lẽ sẽ
không áp dụng cách này
-
là trong buổi phỏng vấn xin việc.
-
(Khán giả cười)
-
Mặc dù một số bạn có thể
nhớ George Costanza
-
đã từng nói: “Tôi thất nghiệp
và sống với bố mẹ”
-
như một cách tuyệt vời để được
New York Yankees tuyển dụng.
-
Nhưng thú vị là, ngay cả tron
phỏng vấn xin việc,
-
dữ liệu cho thấy mọi người có khả năng
được tuyển dụng cao hơn khoảng 30%
-
khi họ thành thật thừa nhận điểm yếu.
-
Thay vì làm những gì hầu hết chúng ta làm,
-
kiểu như: “Ừ, điểm yếu của tôi là
-
tôi làm việc quá chăm chỉ và
quá quan tâm đến mọi người.”
-
Vậy hãy ghi nhớ điều này theo
cách bạn thấy hữu ích.
-
Điều thứ năm tôi muốn nhấn mạnh,
-
liên quan đến việc vượt ra ngoài
việc chỉ nhận ra
-
và thuyết trình ý tưởng của chính mình.
-
Làm thế nào để bạn xây dựng
một văn hóa?
-
Nếu bạn là một công ty
khởi nghiệp, một nhóm,
-
một tổ chức phi lợi nhuận,
hay một công ty lớn,
-
làm sao để mọi người có thể
đưa ra nhiều ý tưởng nguyên bản
-
và trình bày chúng một cách hiệu quả?
-
Tôi nghĩ rằng tuyển dụng đóng vai trò
rất lớn trong việc xây dựng văn hóa.
-
Tôi thực sự nghĩ rằng rất khó
để thay đổi mạnh mẽ
-
giá trị và hành vi của mọi người,
-
vì vậy những người bạn tuyển và
những gì họ mang lại
-
từ trước đều là yếu tố then chốt
-
định hình văn hóa của tổ chức.
-
Và tôi nghĩ rằng nhiều nhà sáng lập
thường mắc sai lầm ở đây
-
Hãy thử kiểm tra nhanh nhé.
-
Khi nhìn vào nghiên cứu về các nhà
sáng lập ở Thung lũng Silicon
-
bạn sẽ thấy họ thường có ba mô hình
tuyển dụng khác nhau.
-
Một số nói: “Tôi ưu tiên kỹ năng.
-
Ưu tiên hàng đầu của tôi là
tôi có một mô tả công việc
-
và tôi muốn biết bạn có thể làm
được những điều đó không.
-
Vậy, một số người nói: “Ừ, thật tốt
khi có những người
-
có thể làm tốt ngay hôm nay,
-
nhưng quan trọng hơn là biết
-
tiềm năng của họ đến đâu?"
-
Họ cố gắng tuyển dụng những ngôi sao
-
có khả năng học hỏi nhanh hoặc
trí thông minh vượt trội.
-
Cách thứ ba là dựa vào phù hợp văn hóa
-
Họ nói: “Tôi muốn cả kỹ năng
lẫn ngôi sao,
-
nhưng nếu bạn không chia sẻ các
giá trị của chúng tôi,
-
Tất nhiên, bạn muốn tất cả
những yếu tố này,
-
nhưng nếu phải chọn một,
điều nào là quan trọng nhất?
-
Hãy bình chọn
-
Có bao nhiêu người đặt kỹ năng
lên hàng đầu?
-
(Khán giả cười) Không ai cả.
-
Vậy chúng ta sẽ có một loạt
startup bất tài.
-
(Khán giả cười)
-
Bao nhiêu người chọn ngôi sao trước tiên?
-
Và bao nhiêu người ưu tiên
phù hợp văn hóa?
-
Được rồi, một nghiên cứu được
thực hiện ngay tại Stanford
-
bởi Jim Baron và Mike Hannan
-
cho thấy rằng các công ty mà
nhà sáng lập nói rằng
-
“phù hợp văn hóa là ưu tiên hàng đầu”
-
có khả năng thất bại thấp hơn đáng kể.
-
Thực sự là thấp hơn rất nhiều.
-
Trong nghiên cứu với khoảng 200 startup,
-
tỷ lệ thất bại của các công ty
ưu tiên phù hợp văn hóa là 0%
-
Không chỉ ít có khả năng thất bại,
-
họ còn có khả năng IPO cao hơn.
-
Điều này dễ hiểu, đúng không?
-
Khi có sự phù hợp văn hóa, mọi người chia sẻ
-
các giá trị giống nhau, tin vào
cùng một sứ mệnh,
-
và có động lực độc nhất vì họ
không muốn làm việc ở nơi nào khác.
-
Họ sẵn sàng làm mọi thứ để cứu công ty.
-
Tuy nhiên, sau khi công ty
công khai phát hành cổ phiếu
-
các công ty tuyển dụng dựa trên phù hợp
văn hóa có tốc độ tăng trưởng chậm nhất
-
dựa trên các chỉ số như vốn hóa
thị trường hàng năm.
-
Những gì đưa bạn đến thành công ban đầu
không nhất thiết đưa bạn tiến xa hơn.
-
Phù hợp văn hóa có vẻ tốt ở giai đoạn
đầu nhưng nguy hiểm ở giai đoạn sau.
-
Tại sao?
-
Theo thời gian, phù hợp văn
hóa dần dần thay đổi.
-
Ban đầu, bạn không lo lắng nhiều
-
về những tác động tiêu cực của nó,
-
bởi bạn thường có một ý tưởng đột phá
-
và đang cố gắng thực hiện
điều gì đó nguyên bản,
-
cần sự thống nhất.
-
Nhưng khi bạn phát triển,
-
bạn đối mặt với sự gián đoạn từ
bên ngoài, thế giới thay đổi,
-
và bạn cần khả năng thích nghi.
-
Phù hợp văn hóa thường là thuê
những người có suy nghĩ giống bạn.
-
điều này dẫn đến tư duy tập thể.
-
và loại bỏ sự đa dạng trong tư duy.
-
IDEO có một giải pháp tuyệt vời
cho vấn đề này.
-
Các bạn có thể biết họ là công ty
thiết kế hàng đầu thế giới.
-
Khi đối mặt với vấn đề này,
họ nhận ra rằng
-
thay vì tuyển dụng dựa trên
phù hợp văn hóa,
-
họ nên tuyển dụng dựa
trên đóng góp văn hóa
-
Thay vì hỏi: “Văn hóa của chúng ta là gì?”
-
và tìm người sống theo các giá trị đó,
-
họ hỏi: “Văn hóa của chúng ta
đang thiếu điều gì?”
-
và cố gắng tìm những người có thể
làm giàu và mở rộng văn hóa đó.
-
IDEO có rất nhiều nhà
tư duy thiết kế xuất sắc
-
nhiều người trong số họ
đến từ d.school ở đây.
-
Rồi họ nhận ra:
-
“Chúng ta cần nhiều hơn các
nhà tư duy thiết kế.
-
Một trong những thách thức
của chúng ta là,
-
khi phải thiết kế một con chuột
cho Apple hoặc một xe đẩy mới
-
trong siêu thị, chúng ta cần
học hỏi rất nhanh
-
về một môi trường hoàn toàn xa lạ.
-
Ai giỏi việc đó?
-
Họ nhận ra: “Các nhà nhân chủng học!”
-
Đây chính là công việc của họ.
-
họ đi vào các nền văn hóa xa lạ
và cố gắng hiểu nó.
-
Họ bắt đầu tuyển dụng các
nhà nhân chủng học và nghĩ:
-
“Thật tuyệt vời, chúng ta chỉ nên
tuyển nhân chủng học gia!”
-
(Khán giả cười)
-
Rồi họ lại nhận ra họ đang rơi
vào cái bẫy tương tự,
-
vì vậy họ tự hỏi: “Làm sao để
đa dạng hóa lần nữa?”
-
Sau khi hiểu được một thế giới mới,
-
bạn phải dịch lại sự hiểu biết đó
-
để giúp các nhà thiết kế và
khách hàng nắm bắt.
-
Họ nhận ra: “Đó là kỹ năng kể chuyện.”
-
Thế là họ bắt đầu tuyển thêm
các biên kịch và nhà báo.
-
Nhưng một lần nữa, rất dễ bị cám dỗ bởi
chỉ muốn một kiểu người duy nhất.
-
Và ngay khi bạn tìm ra một
kỹ năng hoặc nền tảng nào đó
-
mà bạn nghĩ là độc đáo,
-
đó chính là lúc bạn cần suy nghĩ lại
-
xem văn hóa của mình còn thiếu gì khác.
-
Đây là một giải pháp tuyệt vời cho
vấn đề phù hợp văn hóa.
-
Thật không may, điều mà nhiều người
trong chúng ta làm
-
khi tuyển dụng là không chỉ nghĩ
về phù hợp văn hóa,
-
Tôi luôn nghĩ khi tôi cố gắng
tuyển những người nguyên bản,
-
đây chính là điều tôi tìm kiếm.
-
(Khán giả cười)
-
Nhưng, với những ai đang xây dựng đội nhóm
-
hoặc phỏng vấn ứng viên,
-
một trong những điều yêu thích
của tôi là bắt đầu
-
từ phần cuối của bản lý lịch.
-
Ở đó, bạn sẽ thấy những trải nghiệm
không theo khuôn mẫu
-
các nền tảng và sở thích thú vị,
cùng các kỹ năng độc đáo.
-
Điều khác bạn có thể làm là,
-
khi trò chuyện với ứng viên,
hãy đặt câu hỏi cuối cùng:
-
“Bạn sẽ cải thiện quy trình phỏng vấn
của chúng tôi như thế nào?”
-
Rồi chờ xem họ có bao nhiêu
ý tưởng sáng tạo
-
về cách tuyển dụng khác biệt.
-
Họ vừa trải qua quy trình đó,
-
vì vậy họ nên có điều gì đó
mang lại giá trị.
-
Đây là một cách tuyệt vời
để nhìn nhanh
-
vào khả năng suy nghĩ nguyên bản
của họ trong khoảnh khắc.
-
Điều cuối cùng tôi muốn nói trước khi
mở phần hỏi đáp là,
-
rõ ràng bạn không muốn mắc phải
vấn đề phù hợp văn hóa,
-
nhưng bạn vẫn phải quản lý nó.
-
Trong các tổ chức, luôn có áp lực lớn
hướng đến tư duy tập thể.
-
Bob thực sự đã viết cả một
cuốn sách về điều này
-
tên là Weird Ideas That Work,
-
một trong những cuốn sách
hay nhất tôi từng đọc.
-
Nó chứa đựng rất nhiều ý tưởng về
cách chống lại tư duy tập thể,
-
và tôi cực kỳ khuyến nghị
bạn đọc nếu chưa.
-
Một trong những điều tôi đã làm
sau khi đọc sách của ông ấy
-
là đến nhiều tổ chức khác nhau
và chụp ảnh các lãnh đạo
-
không lắng nghe ý tưởng của người khác.
-
Đây là bức ảnh yêu thích nhất
mọi thời đại của tôi.
-
Thật buồn khi nhiều lãnh đạo có ý tốt
-
nhưng không nhận ra họ làm
người khác nản lòng
-
khi nói những điều thế này
-
Vậy nếu bạn nghĩ sếp bạn có vài điểm
-
giống với những điểm này
-
hãy nói to lên nhé, sẵn sàng chưa?
-
"Đừng mang cho tôi..."
-
- [Một số khán giả]: Vấn đề
-
- [Người thuyết trình]: Mang cho tôi
-
- [Khán giả]: Giải pháp.
-
- Rất tốt.
-
Tôi hiểu ý đằng sau điều này, đúng không?
-
Bạn muốn mọi người không chỉ phàn nàn
-
mà còn có tính xây dựng.
-
Nhưng nếu họ chỉ mang những
vấn đề, hoặc xin lỗi
-
giải pháp tới bạn, họ sẽ không
bao giờ lên tiếng
-
vẽ những vấn đề khó khăn nhất.
-
những thứ họ chưa biết cách giải quyết.
-
Và khi họ biết cách giải quyết,
-
bạn chỉ có một văn hóa áp đặt
thay vì văn hóa tìm tòi,
-
nơi mọi người tìm ra giải pháp
-
và nghĩ rằng nhiệm vụ của họ
là ép giải pháp đó lên người khác.
-
Thay vào đó, hãy lắng nghe
ý tưởng của mọi người
-
và mang chúng lên bàn thảo luận.
-
Tôi thực sự yêu thích việc
nhìn thấy các tổ chức
-
chấp nhận vấn đề mà không cần giải pháp.
-
Warby Parker đã tiến xa đến mức
tạo ra một tài liệu Google
-
nơi mọi người có thể ghi lại tất cả
-
các vấn đề họ nhận thấy
bất cứ khi nào bắt gặp.
-
Các quản lý sẽ xem xét
những vấn đề này hàng tuần
-
và bỏ phiếu để xác định
vấn đề nào quan trọng.
-
Nếu bạn muốn khắc phục
một vấn đề nào đó,
-
bạn chỉ cần thêm nó vào
mô tả công việc của mình.
-
Đây là một cách tuyệt vời
để duy trì sự minh bạch
-
về những gì không hoạt động, đồng thời
-
xác định những vấn đề nào
cần đến sự sáng tạo.
-
Tôi nghĩ chúng ta cần
nhiều cách làm như vậy hơn.
-
Một điều mà tôi muốn kết thúc
buổi nói chuyện này,
-
là một bài tập mà tôi đã học được
từ một công ty dược vài năm trước.
-
CEO công ty cảm thấy rất
bực bội vì mọi người
-
đều mắc kẹt trong tư duy quan liêu.
-
Ông nói: “Tôi muốn các bạn dành
một giờ đồng hồ,
-
đây là toàn bộ đội ngũ điều hành,
-
để cố gắng phá hủy công ty của chúng ta.
-
Hãy tưởng tượng bạn là đối thủ
cạnh tranh lớn nhất của chúng ta,
-
và hãy cố gắng khiến công ty phá sản.
-
Bạn sẽ làm điều đó như thế nào?
-
Tôi chưa bao giờ thấy một nhóm điều
hành nào hăng hái hơn trong đời mình.
-
(Khán giả cười)
-
Một nhà khoa học thậm chí nói
-
“Tôi đã chờ đợi 27 năm để
phá hủy công ty này,
-
cảm ơn vì cuối cùng đã cho tôi cơ hội.”
-
Nhưng sau đó, họ phải quay lại và tự hỏi
-
“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?
-
Một số ý tưởng này là
mối đe dọa thực sự từ đối thủ,
-
trong khi một số khác lại là cơ hội lớn.”
-
Tôi nghĩ đây là một bài tập
tuyệt vời vì hai lý do.
-
Thứ nhất, nó giúp mọi người
cảm thấy an toàn khi lên tiếng.
-
Vì khi nhiệm vụ của bạn là
phá hủy công ty,
-
không có gì mà bạn không thể nói.
-
Thứ hai, nó khiến mọi người có
xu hướng tư duy sáng tạo hơn.
-
Nếu bài tập này là “cứu công ty,”
-
bạn sẽ chỉ đưa ra những ý tưởng
rất an toàn, thận trọng.
-
Trong khi đó, khi mục tiêu là
phá hủy công ty,
-
mọi người sẽ sẵn sàng thử
một số ý tưởng táo bạo.
-
Nếu bạn chưa thử bài tập này,
tôi rất khuyến khích.
-
Mục tiêu của tôi rất đơn giản
-
Tôi muốn tạo ra nhiều tổ chức
-
nơi sự nguyên bản có thể
phát triển mạnh mẽ.
-
Và tôi hy vọng các bạn sẽ
giúp tôi làm điều đó.
-
Cám ơn
-
(Khán giả vỗ tay)
-
Tôi rất vui lòng trả lời các câu hỏi.
-
Nếu bạn có câu hỏi, hãy giơ tay.
-
Nếu không, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên.
-
(Khán giả cười)
-
Vâng.
-
- [Woman] Ông nói về việc làm quen
với cái không quen thuộc
-
Khi gia nhập một công ty mới,
-
điều đó có nghĩa là bạn nên
chờ một thời gian,
-
xây dựng uy tín, và sau đó
-
mới bắt đầu thách thức
hiện trạng phải không?
-
- Đó là một câu hỏi tuyệt vời để bắt đầu.
-
Tóm lại, khi cần xây dựng sự quen thuộc,
-
bạn nên chờ và làm quen với công ty
trước khi thách thức hiện trạng?
-
Tôi nghĩ điều này phụ thuộc vào mức
độ sẵn sàng đánh đổi vốn chính trị
-
và mức độ rủi ro mà bạn chấp nhận.
-
Lời khuyên mà tôi thường đưa ra
cho sinh viên là
-
hãy hình thành thói quen
tìm kiếm lời khuyên
-
Thay vì ngay lập tức đưa ra ý tưởng,
-
bạn có thể đến gặp sếp hoặc
người đã tự nguyện hướng dẫn bạn,
-
và nói: “Tôi có vài ý tưởng,
-
tôi rất mong nhận được đề xuất từ anh/chị
-
Liệu chúng có đáng xem xét không?
Có ai khác tôi nên trò chuyện không?
-
Điều tuyệt vời ở đây là bạn không
còn ở trong tình huống thuyết trình,
-
mà là đang yêu cầu sự hỗ trợ.
-
Thứ nhất, điều này khiến
người bạn hỏi cảm thấy
-
được khen ngợi.
-
Paraphrase câu của Benjamin Franklin
“Chúng ta luôn ngưỡng mộ
-
trí tuệ của những người tìm đến
chúng ta để xin lời khuyên.
-
Và thứ hai, điều này buộc họ phải
đặt mình vào vị trí của bạn
-
để đưa ra lời khuyên.
-
Hai yếu tố này thường khiến
họ nói: “Được rồi,
-
tôi nghĩ ý tưởng này có tiềm năng,
-
tại sao bạn không trò chuyện
với những người này?
-
Hoặc trong trường hợp tốt nhất
-
“Tôi sẽ đứng ra ủng hộ bạn.”
-
Đây là một cách nhẹ nhàng
-
để bắt đầu chia sẻ ý tưởng,
-
giúp bạn giảm thiểu rủi ro.
-
Nhưng tôi cũng đồng tình
với Francis Ford Coppola,
-
người từng nói rằng đôi khi bạn
không nên cố gắng thay đổi
-
hệ thống ngay từ ngày đầu.
-
Thay vào đó, hãy tìm chỗ đứng
trong hệ thống,
-
và khi bạn ở đỉnh cao,
hãy “đánh úp” họ.
-
Ai là người tiếp theo nào?
-
Ở phía cuối
-
- [Người phụ nữ] Ông đã nói về
việc chế ngự lo lắng.
-
Nhưng nếu đối mặt với rủi ro lớn,
và bạn cố nói: “Tôi hào hứng,”
-
nhưng thực sự trong đầu bạn
lại không như vậy thì sao?
-
và ông cũng chẳng thể làm gì
với điều đó cả.
-
Tôi không biết nữa, tôi chỉ nghiên
cứu về những thứ này thôi.
-
Vậy chúc may mắn nhé. (Khán giả cười)
-
Nhưng nghiêm túc mà nói,
đây là một thách thức cơ bản
-
Thường thì, chúng ta lo lắng
vì chưa chuẩn bị đầy đủ,
-
hoặc có lý do thực sự để lo lắng về
-
người mà chúng ta sẽ đối diện.
-
Điều duy nhất bạn có thể làm là
học hỏi từ tình huống đó.
-
Tôi đã từng sợ sếp của sếp mình
đến mức
-
phải trốn trong nhà vệ sinh nam
vài ngày để tránh bị sa thải
-
(Khán giả cười)
-
Để đảm bảo bà ấy không sa thải tôi
-
Nhưng cuối cùng, tôi lấy hết
can đảm để nói
-
“Đề xuất trước của tôi rõ ràng
không hiệu quả.
-
Tôi muốn học cách tránh
sai lầm trong tương lai.
-
Anh/chị có lời khuyên nào không?”
-
if I were gonna come to you and have this conversation,
-
how should I have brought it up differently?
-
Và bà ấy thực sự đưa ra vài gợi ý
-
...rồi sa thải tôi.
-
Không, đùa thôi.
-
(Khán giả cười)
-
Thường thì chúng ta tránh né
việc tìm kiếm phản hồi,
-
đặc biệt từ những người
từng chỉ trích chúng ta.
-
-
-
-
-
-
-
-
Nhưng tôi nghĩ chính những
người khó khăn với ta
-
là những người mà ta cần
học hỏi nhiều nhất.
-
Tối thiểu, chúng ta sẽ không
phạm sai lầm tệ hại
-
như lần trước khi đối diện với họ.
-
Đó là cách mà
tôi nghĩ về vấn đề này
-
-
- Một câu hỏi nữa
-
Vâng, ngay ở đó
-
- [Người đàn ông giọng trầm:]
Trong sách của ông,
-
ông nhắc đến ví dụ về một
nhà phân tích của NSA hay CIA?
-
- Carmen Medina, đúng rồi.
-
- [Người đàn ông] Vâng, chính xác
-
Ông có thể nói về sự khác biệt giữa
-
khu vực công và khu vực tư nhân không?
-
- Tất nhiên.
-
Câu hỏi tiếp theo. (cười lớn)
-
(Khán giả cười)
-
Vâng, nhìn này, tôi đã dành
một phần lớn sự nghiệp của mình
-
để cố gắng tìm hiểu những
khác biệt thực sự trung bình
-
giữa khu vực công và khu vực tư.
-
Một trong những khác biệt lớn nhất
-
có dữ liệu đáng tin cậy là:
-
ở khu vực công, có động lực
phục vụ lớn hơn,
-
vì những lý do hiển nhiên mà
không làm ai bất ngờ.
-
Chính vì điều đó, tôi từng
nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn
-
để trình bày ý tưởng trong
các tổ chức công so với tư nhân
-
Rõ ràng tôi đã sai
-
Lý do là mọi người trong khu vực
công thường tin rằng
-
họ đang làm những công việc
thực sự quan trọng và có ý nghĩa,
-
vì vậy khó để chỉ trích họ hơn.
-
Trong khi ở khu vực tư nhân,
nếu bạn thất bại,
-
mọi người đã biết rõ điều đó rồi.
-
Tôi nghĩ điều này thường làm
cho việc lên tiếng
-
trong các tổ chức công trở
nên khó khăn hơn,
-
không chỉ vì họ có nhiều quan liêu hơn
-
mà còn vì họ có sự nhiệt tình quá
mức đối với sứ mệnh của mình.
-
Bạn phải rất cẩn thận với điều đó.
-
Tôi đã dành vài tháng qua làm việc với
-
Lầu Năm Góc trong Hội đồng
Đổi mới Quốc phòng
-
cố gắng tìm cách để đưa
đổi mới vào một quân đội
-
không thực sự có nhiều sáng tạo
-
trên nhiều lĩnh vực khác nhau
trong tổ chức phức tạp này.
-
Và câu hỏi là: bạn sẽ bắt đầu từ đâu?
-
Điều lớn nhất mà tôi học được thực sự là
-
điều mà Chip và Dan Heath
-
đã viết trong cuốn sách Switch của họ
-
một cuốn sách tuyệt vời về sự thay đổi.
-
Họ nói rằng
-
dù tổ chức có bảo thủ đến đâu,
-
luôn luôn có những điểm sáng.
-
Công việc của bạn là tìm ra
những điểm sáng đó.
-
Vì vậy, một trong những
điều chúng tôi đã làm
-
là đi đến các căn cứ Không quân,
-
Lục quân và Hải quân khác nhau, hỏi:
-
“Ai là người sáng tạo nhất ở đây?”
-
Và bạn sẽ thấy rằng ở mọi nơi,
-
uôn có ai đó đã phá vỡ
các quy tắc và thành công.
-
Sau đó, câu hỏi là: họ đã làm
điều đó như thế nào?
-
Ai là đồng minh của họ?
-
Và chúng tôi muốn cố gắng xây dựng
một mạng lưới để kết nối họ lại với nhau.
-
Tôi nghĩ điều đó có giá trị
trong khu vực tư nhân
-
nhưng có lẽ còn có giá trị hơn
trong khu vực công.
-
Đó là một trong những
điều nổi bật nhất đối với tôi.
-
Với điều đó, thật vinh dự được chia
sẻ ý tưởng với các bạn chiều nay.
-
Tôi được biết sẽ còn nhiều
buổi nói chuyện sắp tới.
-
Cảm ơn các bạn đã có mặt.
-
(Khán giả vỗ tay).