< Return to Video

Trong suy nghĩ của một chuyên gia trì hoãn

  • 0:01 - 0:02
    Khi còn học đại học,
  • 0:03 - 0:05
    tôi học hành chính quốc gia,
  • 0:05 - 0:07
    có nghĩa là tôi phải viết rất
    nhiều tiểu luận.
  • 0:07 - 0:09
    Ngày nay, khi sinh viên
    viết một tiểu luận,
  • 0:09 - 0:12
    có lẽ họ phân chia công việc
    giống đồ thị này.
  • 0:12 - 0:13
    Vậy, bạn biết đấy --
  • 0:13 - 0:15
    (Cười)
  • 0:15 - 0:17
    bạn bắt đầu từ từ
  • 0:17 - 0:19
    nhưng bạn hoàn thành đủ trong tuần đầu
  • 0:19 - 0:20
    và với thêm một chút mỗi ngày
  • 0:20 - 0:23
    công việc hoàn thành, mọi thứ đúng hẹn.
  • 0:23 - 0:24
    (Cười)
  • 0:24 - 0:26
    Và tôi cũng đã muốn làm như thế.
  • 0:26 - 0:27
    Kế hoạch là như thế.
  • 0:27 - 0:30
    Tôi cần bắt đầu ngay,
  • 0:30 - 0:32
    nhưng trên thực tế, khi có tiểu luận
  • 0:32 - 0:34
    thì tôi lại làm giống như thế này.
  • 0:34 - 0:37
    (Cười)
  • 0:37 - 0:39
    Và điều đó xảy ra
    với mọi tiểu luận tôi viết
  • 0:40 - 0:44
    Nhưng rồi tôi phải làm
    luận văn dài 90 trang,
  • 0:44 - 0:46
    một bài viết mà bạn
    cần phải bỏ ra cả năm trời.
  • 0:46 - 0:49
    Và tôi biết với một bài như thế,
    tôi không thể làm như tôi vẫn làm.
  • 0:49 - 0:51
    Nó là một dự án quá lớn.
  • 0:51 - 0:52
    Vậy là tôi lên kế hoạch,
  • 0:52 - 0:55
    và tôi quyết định làm như thế này.
  • 0:56 - 0:57
    Đây là kế hoạch cho cả năm.
  • 0:57 - 0:59
    Tôi sẽ bắt đầu nhẹ nhàng,
  • 0:59 - 1:02
    và tăng tốc vào những
    tháng giữa
  • 1:02 - 1:04
    và rồi ở giai đoạn cuối,
    tôi muốn chạy hết tốc lực
  • 1:04 - 1:06
    giống như những bậc thang nhỏ
  • 1:06 - 1:08
    Đi lên những bậc thang nhỏ
    khó như thế nào nhỉ?
  • 1:08 - 1:10
    Không quá khó phải không?
  • 1:11 - 1:13
    Rồi, điều buồn cười nhất đã xảy ra.
  • 1:13 - 1:14
    Những tháng đầu?
  • 1:15 - 1:16
    Chúng đến rồi đi,
  • 1:16 - 1:18
    và tôi đã không thể làm gì.
  • 1:18 - 1:19
    Vậy là tôi điều chỉnh lại
    kế hoạch
  • 1:19 - 1:21
    (Cười)
  • 1:21 - 1:22
    Và rồi --
  • 1:22 - 1:24
    (Cười)
  • 1:24 - 1:27
    Nhưng rồi những tháng giữa cũng trôi qua,
  • 1:27 - 1:29
    và tôi không viết được chữ nào,
  • 1:29 - 1:31
    và như thế tôi ở đây.
  • 1:32 - 1:34
    Và rồi hai tháng
    trở thành 1 tháng,
  • 1:34 - 1:36
    rồi thành 2 tuần.
  • 1:36 - 1:37
    Và một ngày nọ tôi thức dậy
  • 1:38 - 1:40
    còn 3 ngày nữa là hết hạn,
  • 1:42 - 1:43
    vẫn chưa viết được từ nào,
  • 1:43 - 1:46
    và tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể:
  • 1:46 - 1:48
    viết 90 trang trong 72 giờ,
  • 1:48 - 1:50
    thức trắng không phải 1 mà là 2 đêm --
  • 1:50 - 1:53
    con người không được sinh ra
    để thức hai 2 đêm liền--
  • 1:54 - 1:56
    Tôi chạy nước rút
  • 1:56 - 1:58
    đuối dần, đuối dần,
  • 1:58 - 2:00
    và đã hoàn thành vừa đúng hạn.
  • 2:00 - 2:02
    Tôi nghĩ tôi tiêu đời rồi.
  • 2:02 - 2:04
    Nhưng 1 tuần sau tôi nhận điện,
  • 2:04 - 2:05
    gọi từ nhà trường
  • 2:06 - 2:07
    Họ nói," Có phải Tim Urban không?"
  • 2:07 - 2:09
    Tôi nói "Đúng."
  • 2:09 - 2:11
    Họ tiếp, " Chúng tôi cần
    nói về luận văn của bạn."
  • 2:11 - 2:13
    Tôi trả lời, "Vâng."
  • 2:13 - 2:15
    Và họ nói,
  • 2:15 - 2:18
    "Đó là luận văn tốt nhất
    mà chúng tôi từng thấy."
  • 2:18 - 2:19
    (Cười)
  • 2:20 - 2:23
    (Vỗ tay)
  • 2:25 - 2:26
    Điều đó đã không xảy ra.
  • 2:26 - 2:28
    (Cười)
  • 2:28 - 2:31
    Nó là một luận văn rất rất tồi.
  • 2:31 - 2:33
    (Cười)
  • 2:33 - 2:37
    Tôi chỉ muốn được hưởng cái giây phút
    mà quý vị nghĩ,
  • 2:38 - 2:39
    "Tên này khá thật!"
  • 2:39 - 2:41
    (Cười)
  • 2:41 - 2:42
    Không, không, luận văn đó tồi lắm.
  • 2:43 - 2:47
    Dù sao thì hôm nay tôi cũng là 1 blogger.
  • 2:47 - 2:49
    Tôi viết blog Wait But Why.
  • 2:49 - 2:51
    Và cách đây vài năm,
    tôi quyết định viết về bệnh trì hoãn.
  • 2:51 - 2:56
    Thái độ của tôi luôn làm nhữngngười
    không trì hoãn quanh tôi thấy bối rối
  • 2:56 - 2:59
    và tôi muốn giải thích cho những những
    người không trì hoãn trên thế giới
  • 2:59 - 3:02
    chuyện gì xảy ra trong đầu
    của những người trì hoãn
  • 3:02 - 3:03
    và vì sao ta lại như vậy
  • 3:03 - 3:04
    Bây giờ, tôi có một giả thuyết
  • 3:04 - 3:07
    rằng não của người trì hoãn
    rất khác biệt
  • 3:07 - 3:09
    với não của người bình thường.
  • 3:10 - 3:12
    Và để kiểm tra, tôi đến một phòng chụp MRI
  • 3:12 - 3:14
    để scan não của tôi
  • 3:14 - 3:17
    và não của một người không trì hoãn
  • 3:17 - 3:18
    rồi tôi so sánh.
  • 3:19 - 3:21
    Tôi có mang theo đây để các bạn xem.
  • 3:21 - 3:24
    Tôi muốn bạn xem thật kỹ
    liệu bạn có thể thấy sự khác biệt không.
  • 3:24 - 3:27
    Tôi biết nếu bạn không phải
    chuyên gia về não,
  • 3:27 - 3:29
    thì không dễ gì,
    nhưng cứ xem đã, được chứ?
  • 3:29 - 3:31
    Đây là não của
    một người không trì hoãn
  • 3:32 - 3:34
    (Cười)
  • 3:34 - 3:35
    Bây giờ ...
  • 3:36 - 3:38
    đây là não của tôi.
  • 3:38 - 3:41
    (Cười)
  • 3:44 - 3:45
    Có một sự khác biệt.
  • 3:46 - 3:48
    Cả hai não đều có Người
    Quyết Định theo Lý Lẽ,
  • 3:48 - 3:50
    nhưng não người trì hoãn
  • 3:50 - 3:53
    còn có thêm Con Khỉ Vui Vẻ Thoáng qua
  • 3:53 - 3:55
    Điều đó có nghĩa gì
    đối với người trì hoãn?
  • 3:55 - 3:58
    Điều đó có nghĩa là tất cả đều ổn
    cho đến khi việc này xảy ra.
  • 3:58 - 4:00
    [Đây là lúc tuyệt vời để
    làm việc.] [Không]
  • 4:00 - 4:03
    Vậy Người Quyết Định theo
    Lý Lẽ lập luận và quyết định
  • 4:03 - 4:05
    làm điều hữu ích,
  • 4:05 - 4:07
    Nhưng Chú Khỉ không thích cách làm này,
  • 4:07 - 4:09
    vậy là chú giành lấy vô lăng,
  • 4:09 - 4:12
    và nói, "Thôi, ta hãy đọc hết
    trang Wikipedia
  • 4:12 - 4:14
    về Nancy Kerrigan hay vụ Tonya Harding,
  • 4:14 - 4:16
    vì tôi chợt nhớ ra là điều đó mới xảy ra.
  • 4:16 - 4:17
    (Cười)
  • 4:17 - 4:18
    Rồi --
  • 4:18 - 4:20
    (Cười)
  • 4:20 - 4:22
    Rồi chúng ta sẽ tới tủ lạnh,
  • 4:22 - 4:24
    để xem thử có cái gì mới
    trong 10 phút vừa qua không.
  • 4:25 - 4:27
    Sau đó, chúng ta sẽ lên YouTube
  • 4:27 - 4:30
    bắt đầu với video của Rechard Feynman
    nói về nam châm
  • 4:30 - 4:33
    xem thoải mái và kết thúc bằng
    những phỏng vấn
  • 4:33 - 4:35
    với mẹ của Justin Bieber.
  • 4:35 - 4:37
    (Cười)
  • 4:37 - 4:39
    "Tất cả điều đó sẽ tốn 1 ít thời gian,
  • 4:39 - 4:43
    vậy là hôm nay chúng ta sẽ không có
    thời gian để làm việc.
  • 4:43 - 4:44
    Xin lỗi!"
  • 4:44 - 4:45
    (Thở dài)
  • 4:46 - 4:50
    Bây giờ, cái gì xảy ra ở đây?
  • 4:50 - 4:54
    Con Khỉ Vui Vẻ Thoáng Qua
    không phải là người
  • 4:54 - 4:55
    mà bạn muốn để
    đứng sau tay lái
  • 4:55 - 4:57
    Nó sống hoàn toàn ở thời khắc hiện tại.
  • 4:57 - 5:00
    Nó không có kí ức về quá khứ,
    không biết đến tương lai,
  • 5:00 - 5:02
    và nó chỉ quan tâm đến hai thứ:
  • 5:02 - 5:04
    dễ dàng và vui vẻ.
  • 5:04 - 5:07
    Trong thế giới loài vật, điều đó ổn.
  • 5:07 - 5:09
    Nếu ta là một con chó
  • 5:09 - 5:12
    và nếu ta dùng trọn đời để không làm gì
    khác ngoài những việc dễ và vui,
  • 5:12 - 5:13
    thì đó là một thành công lớn!
  • 5:13 - 5:15
    (Cười)
  • 5:15 - 5:17
    Và đối với Chú Khỉ này,
  • 5:18 - 5:20
    con người cũng chỉ là 1 giống vật khác.
  • 5:20 - 5:25
    Bạn phải có giấc ngủ ngon, ăn uống đầy đủ
    và truyền giống để có thế hệ sau,
  • 5:25 - 5:27
    cách này có lẽ ổn trong thời nguyên thủy.
  • 5:27 - 5:30
    Nhưng, thực ra, chúng ta
    không sống trong thời nguyên thuỷ.
  • 5:30 - 5:34
    Chúng ta ở nền văn minh tiến bộ,
    Chú Khỉ này không biết đó là gì.
  • 5:34 - 5:36
    Đó là lý do ta có
    một anh chàng khác trong não,
  • 5:36 - 5:39
    Người Quyết Định theo Lý Lẽ,
  • 5:39 - 5:41
    người mà cho ta khả năng làm những thứ
    khác với động vật.
  • 5:41 - 5:43
    Chúng ta có thể thấy trước tương lai.
  • 5:43 - 5:45
    Chúng ta có thể thấy được bức tranh lớn.
  • 5:45 - 5:47
    Chúng ta có thể lập các kế hoạch dài hạn.
  • 5:47 - 5:50
    Và anh chàng ấy có thể
    tính hết những thứ đó.
  • 5:50 - 5:52
    Và anh ấy chỉ muốn ta làm
  • 5:52 - 5:55
    những gì nên làm ngay bây giờ.
  • 5:55 - 5:56
    Đôi khi cũng nên
  • 5:56 - 5:58
    làm điều dễ dàng và vui vẻ
  • 5:58 - 6:00
    như khi bạn ăn tối hay đi ngủ
  • 6:00 - 6:02
    hay hưởng sự nhàn rỗi xứng đáng.
  • 6:02 - 6:04
    Đó là lý do có sự chồng lấn.
  • 6:04 - 6:06
    Đôi khi cả hai đồng ý với nhau.
  • 6:06 - 6:08
    Nhưng có những lúc, làm những việc
  • 6:08 - 6:12
    khó và không vui vẻ thì có ý nghĩa hơn
  • 6:12 - 6:14
    vì lợi ích toàn cục.
  • 6:14 - 6:15
    Đó là lúc ta mâu thuẫn.
  • 6:16 - 6:17
    Với người trì hoãn
  • 6:17 - 6:20
    mâu thuẫn luôn có xu hướng chắc chắn
  • 6:20 - 6:24
    làm cho ta tốn rất nhiều thời gian
    trong vùng màu cam
  • 6:24 - 6:28
    một nơi dễ và vui, hoàn toàn bên ngoài
    Vùng Có Nghĩa.
  • 6:28 - 6:30
    Tôi gọi đó là Vùng Đất Ăn Chơi Tăm Tối.
  • 6:30 - 6:32
    (Cười)
  • 6:32 - 6:35
    Vùng Đất Ăn Chơi tăm tối là một nơi
  • 6:35 - 6:38
    mà tất cả các bạn trì hoãn biết rất rõ.
  • 6:39 - 6:41
    Đó là nơi xảy ra hoạt động vui thú
  • 6:41 - 6:44
    vào lúc mà các hoạt động này
    không nên xảy ra.
  • 6:44 - 6:46
    Sự vui vẻ của bạn
    ở Vùng Vui Thú Tăm Tối
  • 6:46 - 6:49
    thật ra chẳng vui,
    vì không cố gắng cũng có được,
  • 6:49 - 6:52
    và nó có vẻ tội lỗi,
    sợ hãi, lo lắng, mặc cảm --
  • 6:52 - 6:54
    tất cả những cảm giác của
    việc trì hoãn
  • 6:55 - 6:58
    Và câu hỏi là, trong trường hợp này,
    với Chú Khỉ sau tay lái,
  • 6:58 - 7:02
    làm thế nào mà người trì hoãn tự mình
    đến được vùng màu xanh này,
  • 7:02 - 7:05
    một nơi ít thú vị, nhưng nơi mà những
    điều thật sự quan trọng xảy ra?
  • 7:05 - 7:10
    Vâng, hóa ra những người trì hoãn
    có một thiên thần bản mệnh,
  • 7:10 - 7:12
    thiên thần này luôn nhìn họ
    và canh chừng họ
  • 7:12 - 7:14
    trong những phút giây đen tối --
  • 7:14 - 7:18
    thiên thần đó được gọi là
    Quái Vật Hoảng Sợ
  • 7:18 - 7:20
    (Cười)
  • 7:22 - 7:27
    Con quái vật này thường
    ngủ suốt,
  • 7:27 - 7:31
    nhưng nó thình lình thức dậy
    vào lúc công việc hết thời hạn
  • 7:31 - 7:33
    hay là lúc có nguy cơ bị bẽ mặt,
  • 7:33 - 7:36
    một nguy hiểm nghề nghiệp hay một
    hệ quả đáng sợ.
  • 7:36 - 7:40
    Và quan trọng, nó là đối tượng duy nhất
    làm Chú Khỉ khiếp sợ.
  • 7:40 - 7:45
    Gần đây nó đã xuất hiện đúng lúc
    trong đời tôi,
  • 7:45 - 7:48
    vì người của TED
    báo cho tôi khoảng 6 tháng trước
  • 7:48 - 7:50
    và mời tôi nói chuyện tại hội thảo TED.
  • 7:50 - 7:52
    (Cười)
  • 7:55 - 7:57
    Đương nhiên tôi đồng ý.
  • 7:57 - 8:01
    Tôi luôn mơ ước được khoe là đã
    phát biểu tại hội thảo của TED.
  • 8:01 - 8:05
    (Cười)
  • 8:05 - 8:09
    (Vỗ tay)
  • 8:12 - 8:14
    Nhưng trong sự phấn khích này,
  • 8:14 - 8:17
    Người Quyết Định theo Lý Lẽ dường như
    có cái gì đó khác trong đầu.
  • 8:17 - 8:20
    Anh ta nói : "ta đã hiểu rõ
    việc ta vừa nhận phải không?
  • 8:20 - 8:23
    Ta biết là việc này sẽ tới
    một ngày nào đó trong tương lai?
  • 8:23 - 8:26
    Ta cần ngồi lại
    và làm việc ngay bây giờ."
  • 8:26 - 8:29
    Và Chú Khỉ nói; " Hoàn toàn đồng ý,
    nhưng cứ mở Google Earth cái đã
  • 8:29 - 8:32
    rồi phóng to vào vùng nam Ấn Độ,
    khoảng cách 60m trên mặt đất
  • 8:32 - 8:36
    và lăn chuột lên khoảng hai tiếng rưỡi
    cho tới khi ta đến đỉnh của nước này,
  • 8:36 - 8:38
    để ta cảm thấy thoải mái hơn về Ấn Độ."
  • 8:38 - 8:42
    (Cười)
  • 8:43 - 8:45
    "Đó là nguyên một ngày của tôi."
  • 8:45 - 8:47
    (Cười)
  • 8:49 - 8:52
    Rồi 6 tháng chỉ còn 4
    rồi còn 2 rồi còn 1,
  • 8:53 - 8:56
    Bên TED quyết định giới thiệu
    các thuyết trình viên.
  • 8:56 - 8:58
    Và tôi mở trang web,
    và có thấy mặt của tôi
  • 8:58 - 9:00
    lồ lộ nhìn tôi.
  • 9:00 - 9:01
    Hãy đoán xem ai thức dậy đây?
  • 9:01 - 9:04
    (Cười)
  • 9:05 - 9:08
    Con Quái Vật Hoảng Sợ bắt đầu nổi khùng,
  • 9:08 - 9:11
    và vài phút sau,
    toàn hệ thống chìm trong cơn khủng hoảng.
  • 9:11 - 9:13
    (Cười)
  • 9:16 - 9:19
    Và Chú Khỉ -- Hãy nhớ,
    nó rất sợ Quái Vật Hoảng Sợ --
  • 9:19 - 9:20
    phụt, nó biến lên cây!
  • 9:20 - 9:21
    Và cuối cùng thì,
  • 9:21 - 9:24
    Người Quyết Định theo Lý Lẽ
    đã có thể quay lại tay lái
  • 9:24 - 9:25
    và tôi bắt đầu làm bài thuyết trình.
  • 9:25 - 9:28
    Con Quái Vật Hoảng Sợ là nguồn giải thích
  • 9:28 - 9:31
    cho tất cả những hành động điên rồ
    của người trì hoãn,
  • 9:31 - 9:34
    như là cách mà ai đó như tôi
    đã làm trong hai tuần
  • 9:34 - 9:37
    mà vẫn chưa thể bắt đầu phần mở bài,
  • 9:37 - 9:40
    rồi kỳ diệu thay, tìm thấy
    đạo lý làm việc tuyệt vời
  • 9:40 - 9:43
    để thức suốt đêm và viết
    ra tám trang.
  • 9:44 - 9:47
    Toàn bộ câu chuyện này,
    với 3 nhân vật --
  • 9:47 - 9:49
    là hệ thống của người trì hoãn.
  • 9:50 - 9:54
    Nó không hay ho gì, nhưng cuối cùng
    thì nó cũng chạy.
  • 9:54 - 9:58
    Đây là điều tôi quyết định viết trên
    blog cách đây vài năm.
  • 9:58 - 10:01
    Khi tôi viết, tôi rất ngạc nhiên về sự
    phản hồi của độc giả.
  • 10:01 - 10:03
    Có đến hàng ngàn email đã gửi đến,
  • 10:03 - 10:06
    từ nhiều hạng người
    từ nhiều nơi trên thế giới,
  • 10:06 - 10:07
    làm việc trong nhiều lĩnh vực.
  • 10:07 - 10:10
    Họ là những y tá, nhân viên ngân hàng
    họa sỹ, kỹ sư
  • 10:10 - 10:13
    và nhiều nhiều nghiên cứu sinh.
  • 10:13 - 10:15
    (Cười)
  • 10:15 - 10:17
    Họ viết, nói giống nhau:
  • 10:17 - 10:19
    "Tôi cũng bị y như vậy."
  • 10:19 - 10:23
    Nhưng điều đáng chú ý lại là sự trái ngược
    giữa bài viết nhẹ nhàng của tôi
  • 10:23 - 10:25
    và nội dung nặng nề trong các emails này.
  • 10:25 - 10:28
    Những người này viết với
    sự thất vọng nặng nề
  • 10:28 - 10:31
    về những hậu quả mà trì hoãn
    đã gây ra trong đời họ,
  • 10:31 - 10:33
    về điều mà Chú Khỉ này đã gây ra cho họ.
  • 10:33 - 10:36
    Nhưng tôi lại nghĩ,
  • 10:36 - 10:41
    nếu hệ thống của người trì hoãn
    vẫn hiệu quả, thì chuyện gì đang xảy ra?
  • 10:41 - 10:44
    Tại sao những người đó
    lại khổ vậy?
  • 10:44 - 10:47
    Vâng, hóa ra có hai loại trì hoãn.
  • 10:48 - 10:51
    Những câu chuyện tôi nói hôm nay,
    những ví dụ mà tôi đưa ra,
  • 10:51 - 10:52
    tất cả đều có thời hạn.
  • 10:52 - 10:53
    Và khi có thời hạn,
  • 10:53 - 10:56
    thì trì hoãn cũng chỉ ảnh hưởng
    trong ngắn hạn
  • 10:56 - 10:58
    vì Quái Vật Hoảng Sợ sẽ nhảy vào.
  • 10:58 - 11:00
    Nhưng có một loại thứ hai
  • 11:00 - 11:02
    xảy ra khi mà không có thời hạn.
  • 11:02 - 11:06
    Nếu bạn muốn có một nghề nghiệp
    mà bạn là người tự khởi xướng --
  • 11:06 - 11:08
    như là trong nghệ thuật,
    hoặc tự mở công ty --
  • 11:08 - 11:11
    lúc đầu không có thời hạn cho những
    thứ này, vì chưa có gì xảy ra cả,
  • 11:12 - 11:14
    sẽ không có gì cả cho đến khi bạn
    lao vào việc
  • 11:14 - 11:15
    để lấy đà và làm việc tích cực.
  • 11:15 - 11:19
    Cũng có nhiều thứ quan trọng
    bên ngoài công việc
  • 11:19 - 11:20
    không hề có thời hạn,
  • 11:20 - 11:23
    như là gặp gia đình hay tập thể dục
    và chăm sóc sức khỏe,
  • 11:23 - 11:25
    giữ các mối quan hệ
  • 11:25 - 11:28
    hay chấm dứt các quan hệ không ổn.
  • 11:28 - 11:33
    Nếu động lực duy nhất của người trì hoãn
    để làm những việc khó khăn đó
  • 11:33 - 11:35
    là Quái Vật Hoảng Sợ, thì đó là vấn đề,
  • 11:35 - 11:37
    vì trong tất cả những
    tình huống không có thời hạn đó,
  • 11:37 - 11:39
    Quái Vật Hoảng Sợ sẽ không thức dậy.
  • 11:39 - 11:41
    Không có gì làm nó thức dậy,
  • 11:41 - 11:43
    vậy là sự trì hoãn sẽ không dừng lại
  • 11:43 - 11:45
    chúng kéo dài mãi.
  • 11:46 - 11:49
    Và chính sự trì hoãn dài hạn này
  • 11:49 - 11:52
    không dễ bị phát hiện
    và ít được nói đến
  • 11:52 - 11:55
    hơn cái trì hoãn vì ham vui ngắn hạn,
    và có thời hạn.
  • 11:55 - 11:58
    Ta thường chịu đựng loại này
    lặng lẽ và riêng mình ta.
  • 11:59 - 12:00
    Nó có thể là nguồn gốc
  • 12:00 - 12:04
    của nỗi đau khổ dài hạn
    và những luyến tiếc cùng cực.
  • 12:05 - 12:07
    Tôi nghĩ, đó là lý do nhiều người
    gửi email cho tôi,
  • 12:07 - 12:10
    và là lý do họ bị rơi vào
    hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
  • 12:10 - 12:13
    Không phải họ đau khổ vì đang
    cố nhồi nhét cho một dự án nào đó.
  • 12:13 - 12:16
    Mà chính sự trì hoãn dài hạn
    làm cho họ cảm thấy như
  • 12:16 - 12:19
    là khán giả ngồi xem chính
    cuộc đời của họ.
  • 12:19 - 12:22
    Những thất vọng không phải là
    họ đã không thể thực hiện ước mơ;
  • 12:22 - 12:25
    mà chính là họ đã không thể
    bắt đầu đuổi theo giấc mơ đó.
  • 12:25 - 12:29
    Vậy tôi đọc các emails đó
    và tôi đã thoáng thấy --
  • 12:30 - 12:34
    rằng tôi không nghĩ có
    người không trì hoãn trên đời.
  • 12:34 - 12:37
    Đúng vậy -- tôi nghĩ tất cả chúng ta đều
    là người trì hoãn.
  • 12:37 - 12:39
    Nhưng không phải tất cả
    đều gặp khó khăn,
  • 12:39 - 12:41
    như một vài người trong chúng ta
  • 12:41 - 12:43
    (Cười)
  • 12:43 - 12:46
    và vài người trong các bạn
    luôn đúng thời hạn,
  • 12:46 - 12:49
    nhưng nhớ rằng: ngón đòn
    lém lĩnh nhất của Chú Khỉ
  • 12:49 - 12:50
    là khi thời hạn không có.
  • 12:51 - 12:53
    Tôi muốn chỉ cho bạn thấy điều này nữa.
  • 12:53 - 12:56
    Tôi gọi đó là Lịch Cuộc Đời.
  • 12:56 - 13:01
    Mỗi một ô là một tuần
    trong 90 năm cuộc đời.
  • 13:01 - 13:03
    Không có nhiều ô lắm đâu
  • 13:03 - 13:06
    nhất là khi chúng ta đã
    sử dụng không ít ô rồi.
  • 13:07 - 13:12
    Vậy tôi nghĩ chúng ta cần nhìn
    thật cẩn thận tấm lịch này.
  • 13:13 - 13:16
    Chúng ta cần nghĩ về những việc
    chúng ta đang trì hoãn
  • 13:16 - 13:19
    vì mỗi người đều đang trì hoãn
    làm một việc gì đó trong đời mình.
  • 13:21 - 13:24
    Chúng ta cần nhận ra
    Chú Khỉ Vui Vẻ Thoáng Qua.
  • 13:26 - 13:28
    Đó là điều tất cả chúng ta cần làm.
  • 13:28 - 13:31
    Và bởi vì chúng ta không có nhiều
    ô thời gian trong lịch,
  • 13:31 - 13:33
    chúng ta phải làm việc đó ngay hôm nay
  • 13:33 - 13:36
    À, có thể chưa phải hôm nay, nhưng ...
  • 13:36 - 13:38
    (Cười)
  • 13:38 - 13:39
    Các bạn biết đó.
  • 13:40 - 13:41
    Sớm thôi.
  • 13:41 - 13:43
    Cảm ơn.
  • 13:43 - 13:51
    (Vỗ tay)
Title:
Trong suy nghĩ của một chuyên gia trì hoãn
Speaker:
Tim Urban
Description:

Biết rằng trì hoãn là không ra gì, nhưng Tim Urban không bao giờ có thể hiểu thói quen của anh ta về việc chờ đợi cho đến phút chót để làm mọi thứ. Trong bài nói chuyện cực kỳ dí dỏm và thông minh, Urban dẫn chúng ta đi qua việc mất giờ trên YouTube, sa đà trên Wikipedia hay nhìn không ngừng ra cửa sổ - và khuyến khích chúng ta suy nghĩ nghiêm túc về điều mà chúng ta đang trì hoãn không làm, trước khi quá muộn.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
14:03

Vietnamese subtitles

Revisions